TRƯỞNG THÀNH LÀ KHI TÔI CÒN LẠI GÌ..!
TRƯỞNG THÀNH LÀ KHI TÔI CÒN LẠI GÌ..!
Có lẽ các bạn sẽ thấy vô lý. Nhưng không,tôi đã trưởng thành lên khi bản thân mình đang mất dần đi những thứ xung quanh.
- Đó là khi bước vào cấp 3, lo lao đầu vào những cuộc vui, coi việc học là phụ. Để rồi cuối cấp, khi bước vào cánh cửa "ĐẠI HỌC" tôi mới bắt đầu lao vào ôn bài. Vậy theo bạn, 1 tháng liệu có thể ôn được bao nhiêu kiến thức để đi thi cơ chứ. Khi ấy tôi mới nhận ra rằng mình đã thất bại.Lúc ấy tôi mới biết yêu việc học,tôi muốn thành công,muốn đi học để có công việc ổn định.Nhưng tất cả cũng đã qua,muốn quay trở lại thì cũng đã quá muộn vì thời gian không chờ đợi một ai.Khi ý thức được thì việc học của tôi cũng đã khép lại và tôi mất đi một tương lai tốt đẹp ở sau canh cửa đại học. Rồi tôi đã bắt đầu "TRƯỞNG THÀNH"
- Đó cũng là khi tôi giành cả thanh xuân để yêu một người, coi người ấy là cả thế giới. Cứ nghĩ chỉ yêu là đủ, yêu mù quáng,cứ nghĩ cho đi yêu thương thì sẽ nhận được yêu thương.Nhưng tôi đã sai khi một ngày họ cất bước ra đi, cứ ngỡ như cả thế giới quay lưng với tôi, chỉ có nước mắt là bạn.Đã có một thời gian tôi hận họ, nhưng không sự trưởng thành không cho phép tôi như vậy. Tôi không nên trách họ,vì nhờ họ đã cho tôi thấy được cuộc sống là như vậy, ai rồi cũng khác. Tôi dần yêu bản thân mình hơn và trở nên vui vẻ. Tôi đã "TRƯỞNG THÀNH" lên rất nhiều khi tôi nhận ra rằng " đừng vì cô đơn mà yêu sai một người và cũng đừng vì một người mà phải chịu cả đời cô đơn"
- Chưa hết ở đó...Tôi là một người muốn đi xa, tôi đã đi thành phố học nghề.Xa gia đình, mỗi ngày gọi về hỏi thăm bố mẹ,tôi nghĩ vậy là đủ là sự quan tâm. Bố tôi bỗng mắc căn bệnh suy thận,cứ nghĩ như bao người chạy thận 7năm ,10năm vẫn khoẻ.Tôi chủ quan nên vẫn đi làm xa, thỉnh thoảng gác công việc về thăm bố được vài ngày lại đi.Khi nghe tin bố bệnh nặng tôi mới lo về , lên viện chăm bố.Ôi nhìn bố gầy gò , xanh xao,ốm yếu, sao bây giờ tôi mới nhận thấy, tôi đã thờ ơ từ bao giờ.Tôi hối hận vì thời gian qua không ở bên cạnh bố.Tôi đã quyết bỏ hết công việc để ở nhà chăm só bố thôi.Nhưng sao vậy...Tại sao vậy , chỉ được mấy ngày ngắn ngủi bố tôi bị cơn suy tim ập đến. Bố tôi đã quá yếu nên căn bệnh đã cướp đi tính mạng của bố tôi! Ôi con tim tôi như ngừng đập, mọi thứ như ngừng lại, tôi không còn biết gì nữa, mọi thứ như sụp đổ.Tại sao chứ..tôi có còn là con người nữa không khi thời gian bên bố tôi có mà tôi không biết trân trọng.Thất vọng , bế tắc, tôi không còn muốn sống nữa.Sao bây giờ tôi mới nhận ra thời gian là vô giá..Và rồi tôi đã bị "TRẦM CẢM".. Nhưng rồi sự trưởng thành lớn dần trong tôi.Và cũng chính thời gian đã chữa lành căn bệnh của tôi,khi tôi đã cố gắng vượt lên chính mình để sống. Tôi nhận ra mình còn mẹ và hai em nhỏ.Tôi sẽ thay bố chăm sóc mọi người,chẳng cần giàu sang,cao quý. Chỉ cần những hành động dù nhỏ hay lớn nhưng tôi có thể làm tôi đều giành hết cho mẹ.Việc tôi nhận thấy mình cần làm đầu tiên đó là sắm một chiếc máy lọc nước "KAROFI" để đồng hành với gia đình tôi.Vì máy KAROFI là một máy lọc nước thông minh có hệ thống lọc 9 cấp với những lõi 5 6 7 8 9 mỗi lõi đều co những công dụng khác nhau. Cùng với công nghệ lộc RO ,linh kiện ,phụ kiện tiên tiến và mới nhất, an toàn sạch sẽ, giữ sức khoẻ là điều rất quan trọng.
- Cuộc sống chính là như vậy,một lần đau khổ , một lần tổn thương,một sự mất đi là một lần tỉnh giấc và trưởng thành. Trong truyền thuyết "Nếu cá chép muốn hoá rồng thì phải rút toàn bộ vẩy cá trên người mình, chặt đứt vây cá mới có thể hoá rồng". Vậy hoá ra muốn trưởng thành thì con người phải trải qua biết bao sự mất mát.Và khi con người qua từng giai đoạn của cuộc đời sẽ dần khác đi, cảm xúc cũng vậy sẽ dần an tĩnh,giấu hết vào trong lòng.Bình yên mà sống ,kiên cường mà qua. Đó là lúc ta trưởng thành thực sự. Trưởng thành cho tôi biết quý trọng thời gian , giá trị vô giá của gia đình, ý chí vươn lên trong cuộc sống. Phải biết nhìn xuống để thấy nhiều người còn khó khăn hơn ta cũng phải biết nhìn lên để biết ta cần cố gắng như thế nào .
Tôi viết lên đây không phải muốn răn dạy ai phải hiểu về sự trưởng thành của tôi.Vì ai rồi cũng sẽ trươrng thành theo cách riêng của mỗi ngừơi.Ở tuổi 18 này ,tôi đã trưởng thành như vậy,không có gì trong tay, không co bố nhưng tôi sẽ sống va bắt đầu một cuộc sống mới cùng với mẹ ,2 đứa em cùng với sự trưởng thành .Và rồi cái giá để trưởng thành của tôi có phải quá đắt không.Tôi chỉ biết trách bản thân mình quá ngu ngốc thôi. Tôi chia sẻ bài viết của mình để những ai sẽ đọc có thể cảm nhận được phần nào. Tôi muốn họ phải sống khác tôi vì tôi không muốn gặp một ai trưởng thành bất hạnh như mình. TUỔI 18 ...! TÔI ĐÃ TRƯỞNG THÀNH TRỌN VẸN..!
Người dự thi: Phùng Thị Quyên