Trưởng thành, với tôi, là khi tâm hồn được an yên, can đảm đối diện với bệnh tật và biết yêu thương hồn nhiên như đứa trẻ.
12/07/2018
Trưởng thành, với tôi, là khi tâm hồn được an yên, can đảm đối diện với bệnh tật và biết yêu thương hồn nhiên như đứa trẻ.
Trưởng thành, với tôi, là khi tâm hồn được an yên, can đảm đối diện với bệnh tật và biết yêu thương hồn nhiên như đứa trẻ.
Là con út trong nhà có sáu chị em, ấu thơ của tôi là tháng ngày yên ả và mãi “không chịu lớn”. Ngày mẹ mất, tôi chông chênh níu giữ, nhìn dáng ba bất động ngồi bên linh cửu mẹ, tôi chợt nhận ra cuộc đời là hữu hạn, tôi đã quá vô tâm khi không sống trọn vẹn cho người thân yêu của mình khi còn có thể. Tự nhủ với bản thân sẽ cố gắng ở bên gia đình nhỏ, chu toàn với gia đình lớn, thế nhưng cuộc sống với những bộn bề thường nhật, tôi đã xao lãng với lời hứa của chính mình. Tôi lơ là với tuổi thơ quý giá của con trai, tôi bỏ quên bữa cơm chiều giản đơn nhưng đầm ấm, tôi không còn nhớ rõ câu chuyện ngày xa trong những mùa trăng ba thường vẫn kể, tôi chỉ biết lặng im nghe tiếng thở dài của người bạn đời luôn dõi theo tôi… Tôi cứ nghĩ, thành tựu trong công việc sẽ là thước đo cho sự trưởng thành của tôi chính xác nhất.
Vinh hoa nào rồi cũng đến lúc mỏi gối, chồn chân, khi thanh xuân cũng không thể bảo toàn sức khỏe, tôi tựa hồ như gục ngã. Anh và con vẫn ở bên tôi, gia đình lớn vẫn ở bên tôi, sẻ chia và thấu hiểu. Vượt qua nỗi sợ hãi về bệnh tật, tôi tập chấp nhận và sống chung với những điều không thể thay đổi, đón nhận mọi việc với tâm thể lạc quan, tôi học cách trở thành người mẹ tốt, tôi nhìn cuộc sống xung quanh qua lăng kính của con trai, để tìm lại nụ cười yên ả, tìm về với yêu thương hồn nhiên ngày thơ ấu, tôi thấy mình đã thực sự trưởng thành. Cuộc sống vốn dĩ vô thường, không ai có thể đoán trước được, hơn thua, được mất xưa kia đã không còn quan trọng, tôi của hôm nay khao khát sống trọn vẹn từng ngày thật bình an bên gia đình thân yêu của mình. Đó có thể là một buổi đạp xe dạo chơi công viên, hay một ngày thỏa sức đùa vui cùng sóng biển, hoặc chỉ cần trò chuyện bên tách trà ấm nóng, nghe ba nhắc nhớ về những kỉ niệm tuy đã xưa nhưng chưa bao giờ là xa trong kí ức.
Cuộc đời vốn không được toàn vẹn như ý muốn, thế nhưng tôi nhận thấy mọi khó khăn chỉ làm tôi thêm vững vàng trong cuộc sống, mọi nỗi buồn chỉ làm niềm vui thêm òa vỡ, mọi đau khổ chỉ làm hạnh phúc được trọn vẹn hơn… Từ những bài học giản đơn, từ cách đón nhận những chông chênh, từ sự trân quý và gìn giữ yêu thương cùng những người thân trong gia đình, tôi đã trưởng thành như thế đó…
Hãy học cách sống hồn nhiên như đứa trẻ
Sống tươi vui và trọn vẹn từng ngày
Để biết tiếng cười vẫn còn mãi nơi đây
Và hạnh phúc đôi khi chỉ từ những điều bé nhỏ
Hãy học cách trưởng thành từ trong gian khó
Sau cơn giông sẽ là những tia nắng rạng ngời
Sau hanh hao, an yên sẽ đến bên đời
Có gia đình, yêu thương sẽ luôn là mãi mãi…
Người dự thi: Võ Thanh Trúc