TRƯỞNG THÀNH là khi mất đi những người mình yêu quý nhất

25/05/2018

Chia sẻ bài viết:

Trưởng thành là khi mất đi những người mình yêu quý, bản thân tự đứng dậy, vượt qua những nỗi đau tưởng chừng là không thể.

Bao nhiêu tuổi được xem là “Trưởng thành”???

Khi nào được xem là “Trưởng thành”???

Đối với tôi, trưởng thành không phải là khi tôi bao nhiêu tuổi, mà trưởng thành là khi tôi tự đứng dậy, vượt qua những nỗi đau của bản thân như thế nào.

Người trưởng thành - Hồng Lĩnh

(Ảnh minh họa)

  • 13 tuổi, mọi người còn được bao bọc trong tình yêu của bố mẹ, được mềm lòng, rúc vào bờ vai của bố để nũng nịu. Còn tôi, tôi xa gia đình về quê ở với ông nội. Có những lúc yếu lòng muốn dựa vào bờ vai nào đó, muốn được khóc, được động viên hay là được ủi an. Không có cơ hội để thể hiện sự yêu thương, được ở gần bên giúp đỡ bố mẹ lúc ốm đau hay động viên những khi bố mẹ mệt mỏi.
  • 24 tuổi, có cơ hội ở gần bên bố mẹ. Có cơ hội để chăm sóc bố mẹ, nấu cho bố mẹ những món ngon mình thích, giặt cho bố mẹ bộ quần áo mà đáng ra một đứa con gái phải làm lâu hơn ở cái tuổi 24.
  • 25 tuổi, có một công việc đủ nuổi sống bản thân và học hành. Không khá giả nhưng vẫn có thể mua tặng bố mẹ những món quà chẳng nhân dịp nào cả.
  • 26 tuổi, khi mọi thứ cứ tưởng chừng như là ổn định. Một gia đình hạnh phúc, một công việc, một người thương mình thì giường như cả thế giới bỗng dưng quay lưng lại. Người mà tôi tin tưởng cả 10 năm trời bỗng chốc quay lưng. Người mà tôi cứ nghĩ có thể ở bên, có thể an yên cùng tôi đi suốt quãng đường còn lại lại không phải thế. Một ngày đẹp trời, cả hai cùng quay lưng ngoảnh mặt mà không cần cho nhau một lí do.
  • 27 tuổi, Bố - người mà tôi thương yêu vô điều kiện, lo cho tôi từ những điều nhỏ nhoi nhất như cái áo, đôi dép lại bệnh tật, ốm đau. Nằm chăm bố ở viện, đưa bố đi Sài Gòn, lúc nào cũng chỉ có mấy chị em gái. Người trước đây luôn ở cạnh bên cũng không một lời hỏi han, động viên hay chia sẻ. Lúc bố buồn lòng, bố mệt mỏi hay bố đau đều chỉ biết khóc, không thể làm gì hơn. Ngay cả việc cầu xin ông trời đánh đổi cả 10 hay 20 năm tuổi thọ của bản thân để lấy lại sức khỏe cho bố không được đáp ứng. Ngay cả ông trời cũng quay lưng với mình. Cả quãng đường đưa bố từ viện về nhà. Nắm tay bố không hề buông mà bố vẫn có thể buông cánh tay tôi không một lời từ biệt. Ánh mắt bố, khuôn mặt bố chắc suốt đời này, sẽ chẳng bao giờ tôi quên được. Đưa bố đi viện rồi đưa bố về. Cái tránh nhiệm đó, bản thân tôi vĩnh viễn nghĩ mình chưa bao giờ hoàn thành.Cứ nghĩ, cả thế gian nay, người mà không bao giờ buông tay tôi là bố. Ai ngờ…. Mọi thứ sụp đổ nhanh đến vậy. Bố mất, mẹ già và em còn nhỏ, dù có tất cả anh em bạn bè ở bên nhưng trong lòng vẫn có một thứ không thể rũ bỏ. Lo công việc cho bố mà cứ nghĩ bố còn chạy đôn chạy đáo ngoài kia để lo công việc cho ai đó.

Xảy ra bao nhiêu chuyện rồi mới biết lòng người gian dối và giả tạo đến nhường nào. Ngay cả một người giáo viên trong gia đình giờ thì đã có thể xem như người lạ.Anh ta luôn tự hào khoe khoang có anh làm bí thư huyện ủy, em làm trưởng phòng tư pháp của cả một huyện…cũng quay sang liên tục làm phiền lòng mẹ và gia đình khi bố còn chưa được 49 ngày trong khi miệng khi nào cũng luôn đạo đức giả. Có cả những người tôi dành cả tuổi thanh xuân để giúp đỡ, dốc hết lòng hết sức, dốc cả tiền bạc ra để giúp đỡ cũng làm bản thân tôi tổn thương, vướng bận. Áp lực, mệt mỏi, nhớ bố. Đi làm về nhiều lúc tủi thân, chỉ biết ngồi trước bàn thờ bố khóc lóc.  Có những thứ mà tưởng chừng này cả đời này bản thân không thể vượt qua, không thể đứng dậy. Vậy mà bản thân vẫn vượt qua tất cả. Không hẳn là đã quên đi tất cả, chỉ là nguôi ngoai hơn, chịu nhìn cuộc sống bằng một ánh mắt vô tư hơn, chịu chấp nhận một sự thật là bố không còn ở bên, không cùng đi cạnh nữa.

27 tuổi, cái tuổi không còn bé nhưng chưa hẳn đã lớn. Cái tuổi mà bạn bè đã tay bồng tay bế, đứa ổn định mọi mặt về mọi thứ thì mình vẫn còn lông bông trôi dạt giữa dòng đời. 27 tuổi, không còn trẻ, nhưng chưa chắc đã già. Điều làm bản thân mình nặng trĩu vướng bận là chưa thể lo cho bố tốt hơn, chăm sóc bố tốt hơn, thể hiện tình yêu cho bố nhiều hơn và không thể cho bố nắm tay đưa mình vào lễ đường để trao con gái bố cho người mà bố tin tưởng. 27 tuổi, có nhiều điều hứa với bố mà chưa thể thực hiện được. 27 tuổi, vĩnh viễn mình còn nợ bố mà không bao giờ được thể hiện tình yêu đó với bố thêm một lần nào nữa.

27 tuổi, tôi độc lập kinh tế, tôi tự do và tôi đầy trách nhiệm. Nhưng tôi trưởng thành quá muộn khi tôi mất đi những người mà tôi yêu quý. Có những người mất đi hoàn toàn xứng đáng còn có những người mất đi khiến bản thân cả đời mang nặng một chữ “Vương

Người dự thi: Nguyễn Thị Hồng Lĩnh

Thay lõi đúng hạn, bảo vệ gia đình bạn

Nước sạch trọn đời, máy bền bỉ hơn

Lõi lọc thô (đến 12 tháng), Màng RO (từ 24-36 tháng), Lõi lọc chức năng (từ 12 tháng)

*Lưu ý: Các sản phẩm lõi lọc sau khi thay nên được xả đúng nơi quy định, thùng rác dành cho nhựa tái sinh.