Trưởng thành là khi bạn ngừng than vãn

11/06/2018

Chia sẻ bài viết:

Trưởng thành là khi bạn ngừng than vãn

TRƯỞNG THÀNH LÀ KHI BẠN NGỪNG THAN VÃN!

Tôi một cậu sinh viên năm nhất của một trường Đại học trong nước chả mấy nổi tiếng, tôi phải làm thêm hơn 8 tiếng một ngày trong văn phòng để kiếm thêm thu nhập và phụ giúp gia đình mình.

Ngày trước, tôi luôn cho mình là tài giỏi, nghĩ đến những chuyện trong tương lai tôi chắc mình sẽ làm được. Đúng vậy, tôi tài giỏi và rất mê diễn xuất, ngay từ thời cấp ba tôi luôn đặt hạng nhất nhì trong các hạng mục văn nghệ của trường. Vì vậy mà tôi đã luôn nuôi mộng trở thành một ngôi sao, đừng cười nhạo vì đấy là ước mơ của riêng tôi. Và tôi cũng không biết được rằng mình có làm nổi hay không, nhưng sau ngày tốt nghiệp lớp 12, tôi đã nộp đơn vào trường Đại học Sân khấu điện ảnh TP.HCM. Bố mẹ tôi bất ngờ, bạn bè và thầy cô thì không mấy ủng hộ và kết quả tôi vẫn rớt!

Những ngày tiếp theo tôi đã khá chật vật, tôi không biết mình phải làm gì, thi vào đâu hay học cái gì. Tôi bắt đầu than vãn... tại sao tôi không cao thêm một chút nữa, một chút nữa thôi chắc chắn tôi sẽ được chọn. Và thế là tôi đã xin bố mình 1.000.000đ để tham gia một lớp học bơi và cố cải thiện chiều cao để năm sau thi lại, cuối cùng tôi cũng đã biết bơi, nhưng chiều cao thì không mấy cải thiện hay nói cách khác nó... vẫn vậy! Sau đó tôi lại muốn mình đi du học nước ngoài, thú thật là tôi chán ngấy với việc du học, nhưng dù sao cũng tốt hơn phải học ở Việt Nam, tôi nghĩ vậy! Nhưng cuối cùng tôi cũng không thể “đậu” visa để du học, mặc dù Tiếng Anh giao tiếp của tôi cũng không đến nỗi quá tệ. Giáo viên Tiếng Anh đã ở bên tôi động viên tôi rất nhiều thứ, cuối củng tôi chọn vào một ngôi trường chả mấy tiếng tăm tại quận Tân Bình, TP.HCM và chuyên ngành là Ngôn ngữ Anh. Tôi phát ngát với 4 năm Đại học, chị họ tôi khuyên tôi nên đi học Make up thay vì học đại học vì chị thấy tôi trang điểm rất đẹp. Anh họ tôi tại Nha Trang lại muốn tôi ra đó học Yoga để dạy tại trung tâm của anh thay vì mất 4 năm tại Đại học. Nhưng cuối cùng, tôi cũng đi học Đại học, vì tôi đã nghĩ sẽ chốn vào Đại học vài năm rồi kiếm tiền để theo đuổi tiếp đam mê dang dở, nên sao cũng được...

Nhưng bạn biết đấy, cuộc sống thành thị chả mấy dễ dàng, đặc biệt là với tôi – một đứa trẻ vùng quê mới đặt chân lên thành phố. Tôi đã rất khó khăn để lăn lộn với cuộc sống một mình trên thành phố. Đến nỗi trong 4 tuần đầu tiên tại phòng trọ, tôi phát sốt! Tôi buồn chán và cảm thấy vô dụng vì không biết phải làm gì, tôi nhớ gia đình, tôi muốn học cùng đám bạn, nhưng bọn chúng đều học những trường cách xa tôi, tôi không thể thích nghi với phương tiện đi lại trên thành phố, tôi không biết bất cứ thứ gì về đường xá, về đồ ăn thức uống, tôi loay hoay tại vòng quay vì không thể phân biệt được lúc nãy tôi đã từ hướng nào đến, tôi không thể ngủ nổi vì hàng xóm quá ồn ào và vì người dân thành phố ngủ rất trễ, tôi không thể đánh răng nổi vì nước sinh hoạt sặc mùi clo, tôi không biết phải phơi quần áo như thế nào vì nhà trọ chỉ dùng toilet chung, tôi choáng ngộp, tôi mệt mỏi và rồi tôi lại chốn về ngôi nhà thân thương của mình ít nhất hơn một tuần. Tôi rất sợ hãi khi ba mẹ bắt tôi lên thành phố để học tiếp, tôi đã ước giá mà ngày đó tôi chọn học một ngôi trường Đại học trong tỉnh cho gần nhà thì tốt phải biết! Nhưng mọi chuyện thì mọi người cũng đã rõ rồi đấy!

Những ngày tiếp theo cũng không khá hơn là mấy, tôi không ngừng than vãn về cuộc sống hiện tại với đám bạn thân cấp ba vì tôi không có nổi một người bạn trong trường đại học để tâm sự, vì mỗi ngày tôi đi học tôi phải gặp quá nhiều người, thậm chí tôi còn chẳng thể nhớ nỗi mặt họ, tôi buồn bã và luôn luôn như vậy mà thu mình vào một thế giới rất riêng mà nhiều người sẽ cho là “tự kỷ”. Tôi thức hàng đêm để online Facebook một cách vô nghĩa, tôi đi học vì hôm đó có lịch học, tôi bỏ ăn vì rất lười đi mua, tôi ngủ dậy trể để tiết kiệm tiền, tôi ăn mì trong các cửa hàng tiện lợi vì tôi từ nhỏ rất ghét ăn đồ lề đường và cũng do mẹ tôi không cho phép. Kết quả tôi gầy đi hơn 5kg, gương mặt hốc hác đen sạm, lại còn nổi chi chít mụn. Trông tôi lúc đó rất đáng sợ! Mọi người sẽ nghĩ tôi sẽ phải rất cuống cuồng lên và thay đổi lại cách sinh hoạt, nhưng không tôi vẫn thản nhiên ăn mì và thức đêm “cày phim”, tôi vẫn bỏ bữa, tôi vẫn dậy trể mỗi sáng, tôi vẫn than vãn về cuộc sống hiện tại, về bản thân, về gia đình, về trường học, bạn bè,... tôi không có lấy một chút kháng cự mà chính xác là buông xuôi, là chấp nhận, là an phận!

Tôi không thể nhớ chính xác bao nhiêu video trên Youtube mà tôi đã xem như WWE, VS show, The Face America, The Face Thailand, xem lại Pitch Perfect 1 và 2, High Kick 1 và 2, các chương trình TV show, videos ca nhạc Âu, Hàn, Việt Nam, Thái Lan,... thậm chí tôi còn tự thấy rằng gã khổng lồ Youtube không thể cập nhật đủ video cho tôi xem hàng... giờ! Tôi phát chán và không thể làm gì cho qua hết khoảng thời gian tồi tệ ấy, thế là tôi đọc truyện. Nhưng vô tình trường tôi năm đó có hội sách, tôi đã tham gia và được một người anh khoá trên cũng yêu nghệ thuật mà tôi cũng vừa mới quen tặng cho tôi quyển “Dạy con làm giàu 1. Để không có tiền vẫn tạo ra tiền” của nhà văn Robert T.Kiyosaki. Tôi nói thật là tôi phát mệt vì những loại sách khô khan, triết lí rườm rà như vậy, nhưng không nhận thì sẽ rất kiêu căng đúng chứ? Nhưng thành thật xin lỗi anh, nếu anh có đang đọc đến dòng này, vì sự thật em đã vứt nó vào một xó phòng nào đó mà em không thể nhớ nổi... cho đến khi anh gặp em trên trường và hỏi về quyển sách có hay không?

Hello, long time no see you. Have you already read that book I gave you last month?

Oh... ya-yeah! It’s a grate book I have read, my bro!

I’m glad to hear you say that, see you soon.

Yes, see you...

Thú thật sau khi nói chuyện xong tôi còn chẳng hình dung nổi cái tựa quyển sách cao cả mà anh ấy đã đưa tôi là gì nữa, nó thật nhàm chán và chẳng hợp với tôi chút nào! Đến khoảng gần Tết tôi bắt đầu chuẩn bị dọn bớt một số đồ về quê thì vô tình nhìn thấy quyển sách màu tím của nhà văn Robert Kiyosaki dưới đống quần áo, tôi không thích nó thú thực là vậy, nhưng tôi cũng rất tò mò về nó, thế là tôi đã đọc thử.

Trong quyển sách Robert có viết như sau: “Lý do chính mà nhiều người chật vật về tài chính là vì họ mất nhiều năm ngồi trên ghế nhà trường và không học gì về tiền bạc! Kết quả là nhiều người học để đi làm vì tiền... nhưng không bao giờ học cách khiến tiền làm việc cho họ.” Câu nói rất ấn tượng và ngoài ra, tôi còn học được một số công thức mà ông có đề cập trong sách như việc phát triển tài sản thay vì tiêu sản, hay ông luôn trả cho mình trước, cách điều khiển nổi sợ,... Chính xác tôi không biết rằng mình đã bị quyển sách ấy mê hoặc từ lúc nào mà ngày hôm sau tôi đã kết thúc xong quyển sách ấy và ngày tiếp theo tôi đã tìm mua quyển “Dạy con làm giàu 2” – đây chính là quyển sách đã thay đổi tất cả suy nghĩ trong con người tôi.

Trong quyển 2 Robert Kiyosaki có đề cập đến “Kim tứ đồ”, đây là bốn góc phần tư gồm E,B,S,I. Mỗi góc có một công thức khác nhau và nó đại diện cho một số giai cấp kiếm tiền khác nhau trong cuộc sống mà tôi xin được phép không đề cập nhiều, nhưng nếu bạn cần, thì bạn có thể liên lạc với tôi để mượn quyển sách về đọc! Một trong số các bạn chắc hẳn cũng đã đọc, tôi không biết các bạn có như tôi không, nhưng tôi đã khóc khi đọc đến phần này của quyển sách. Tôi biết được ba mẹ tôi đang ở đâu, tôi lo sợ cho tương lai mình sẽ đi về đâu, cảm giác cứ dồn nén đến nổi tôi vỡ oà. Tôi bắt đầu suy nghĩ về hai từ “gia đình” nhiều hơn, tôi đã rất sợ khi ngồi ngẫm nghĩ lại khoảng thời gian tôi có thể bên họ được bao lâu, hơi viễn vông nhưng tôi đã tự hỏi nếu một ngày nào đó đột nhiên số điện thoại ba mẹ tôi gọi đến, nhưng khi tôi nghe máy không phải giọng của họ mà là giọng một người xa lạ nói rằng ba mẹ tôi bị bệnh nặng hoặc đại loại như vậy. Thì tiền đâu ra để lo cho họ trong khi tôi vẫn chưa thể kiếm được tiền, hay nếu như tôi không thể nhận phụ cấp hằng tháng mà ba mẹ tôi cho nữa, vậy nguồn thu nhập nào sẽ cứu sống đời tôi? Rất rất nhiều những câu hỏi đại loại như vậy xuất hiện trong đầu tôi. Tôi thương họ, nhưng tôi sẽ làm gì được cho họ đây? Từ đó tôi ép mình phải suy nghĩ nhiều hơn, nhiều hơn những gì tôi vẫn nghĩ!

Khi tôi họp lớp vào ngày cuối năm tại trường, tôi đã hỏi một số người bạn củ của tôi rằng: “Bạn có yêu ba mẹ mình hay không?” và câu trả lời luôn luôn là “Có”. Vậy câu hỏi thứ hai: “Bạn có nhớ sinh nhật của bạn thân hay người yêu mình không?” có người trả lời đúng, có người vẫn sai sót, nhưng ít nhất bạn cũng đã cố nhớ, đúng chứ? Nhưng khi tôi hỏi đến: “Ngày sinh nhật của ba mẹ bạn chính xác là ngày bao nhiêu?” và bạn biết không, tất cả im lặng duy chỉ 2-3 người có thể trả lời được. Lại nữa, tôi hỏi tiếp 2-3 người này rằng: “Vậy bạn đã làm gì trong sinh nhật họ?” bạn sẽ ngạc nhiên đấy vì hầu như họ trả lời rằng, chỉ chúc mừng hoặc còn tiền thì sẽ mua quà! Hợp lí đúng chứ, vậy để tôi nói cho bạn nghe nhé. Nếu vào sinh nhật của bạn thân hoặc người bạn yêu thì bạn có nghĩ là sẽ chỉ chúc mừng và đợi còn tiền thì mới tặng quà không? Không! Bạn không như vậy, khi bạn hết tiền, tôi cá là bạn sẽ làm mọi cách để có quà tặng sinh nhật “cậu ấy” từ nhiều nguồn khác nhau như xin trực tiếp, hay lau nhà, nhổ cỏ để bố mẹ cho bạn tiền... hoặc đại loại như vậy. Nhưng bạn quên mất rằng sau những cuộc vui với bạn bè, bạn say xỉn, bạn đi đêm, bạn ốm đau... người lo lắng cho bạn nhất cũng chỉ có bố mẹ bạn! Tôi cá là bạn nghe những điều tương tự như thế đến phát chán rồi, nhưng tự nhìn lại mình đi, bạn nói bạn nghe nhiều mà có cải thiện được không hay vẫn vậy? Tôi không phải đang ngồi để dạy bạn cách sống hay triết lí để mọi người xem trọng đâu. Đơn giản tôi chỉ muốn nói là nếu bạn nghe nhiều mà không thay đổi được gì thì khi người khác hỏi “Bạn có yêu bố mẹ bạn hay không?” thì ít nhất hãy im lặng, vì đó là lòng tự tôn cuối cùng bạn có thể lấy lại cho chính mình!

Và cái Tết năm ấy là cái Tết ý nghĩa và tuyệt vời nhất mà tôi có, vì ít nhất suy nghĩ của tôi cũng đã trưởng thành hơn tôi của 18 năm về trước rất nhiều, tôi đã tự mình kiếm tiền và lì xì cho bố mẹ mình, tôi lần đầu tiên cầm lấy bàn tay mẹ - bàn tay đẹp đẽ nhất trên đời này và lần đầu chải tóc cho bố mới để ý cũng sợi tóc lấm tấm bạc của bố, mắt tôi đỏ hoe. Hằng năm tôi đều chúc mẹ luôn trẻ đẹp còn bố thì làm ăn phát đạt, nhưng năm nay tôi chỉ mong họ mạnh khoẻ và hạnh phúc như vậy bên anh em tôi là đủ rồi. Và gia đình tôi đều mặc một màu đỏ để chụp chung tấm ảnh gia đình nữa.

13

Đó là toàn bộ tâm sự mà tôi đã mang trong suốt khoảng thời gian vừa qua, tôi không biết nó có ý nghĩa gì với các bạn hay không, nhưng ít nhất hãy như tỉ phú Jack Ma từng nói “Nếu dành thời gian nhậu nhẹt thì bạn biến thành bợm rượu, nếu dành thời gian than vãn thì bạn trở thành kẻ quen thói kêu ca, nếu dành thời gian làm đẹp bản thân thì bạn sẽ trở nên xinh đẹp hay bảnh trai.” Hãy ngừng than vãn ngay đi và tập yêu gia đình, cũng như bản thân mình nhiều hơn. Hãy tranh thủ khi bố mẹ bạn còn đầy đủ răng chắc khoẻ hãy mua cho họ những món ngon bạn dùng tiền mình làm ra mua cho họ ăn. Đừng chờ đến ngày họ qua đời, bạn có “cúng kiếng” những món ngon gì đi nữa thì cũng chỉ bạn tự ăn thôi!

Tôi không biết tương lai sẽ như thế nào và tôi cũng không thích cuộc sống hiện tại lắm, nhưng thay vì tiếp tục than vãn. Thì tôi sẽ nổ lực nhiều hơn để phát triển bản thân và yêu thương gia đình mình nhiều hơn và nếu có thể bạn hãy follow Facebook tôi để xem tôi sẽ làm gì cho gia đình mình trong tương lai nhé! Tặng bạn một câu nói mà tôi tâm đắc, chúc bạn một ngày tốt lành, hãy ngừng than vãn và trưởng thành:

“Hướng cây là do gió, hướng cuộc đời là do chính bạn!”

Người dự thi: Đoàn Trung Kiên

Thay lõi đúng hạn, bảo vệ gia đình bạn

Nước sạch trọn đời, máy bền bỉ hơn

Lõi lọc thô (đến 12 tháng), Màng RO (từ 24-36 tháng), Lõi lọc chức năng (từ 12 tháng)

*Lưu ý: Các sản phẩm lõi lọc sau khi thay nên được xả đúng nơi quy định, thùng rác dành cho nhựa tái sinh.