Trưởng thành chúng ta sẽ suy nghĩ tích cực hơn về cuộc đời
Trưởng thành không xấu, khi trưởng thành chúng ta sẽ suy nghĩ tích cực hơn về cuộc đời, tránh lối tiêu cực
Nhật kí người trưởng thành!
Đời người ngắn ngủi, ai rồi cũng trải qua sinh, lão, bệnh , tử. Nhưng liệu có mấy ai ý thức được sự sống của mình trên trái đất này, mình sinh ra để làm gì, liệu mình đang sống hay đang tồn tại? Khi mà những câu hỏi ấy được gieo vào đầu tôi và tôi tìm cách trả lời chúng bằng hành động, tôi nghĩ lúc đó mình đang trưởng thành. Có những người dùng cả tuổi thanh xuân của mình để cố gắng " được" trưởng thành, lại có những người dành cả tuổi thanh xuân đó để sợ mình sẽ " bị" trưởng thành.
Trưởng thành thật ra là cái gì vậy? Tôi cũng không thể giải thích, nó vô hình, nó trừu tượng quá. Bởi lẽ đối với tôi, chẳng có một định nghĩa nào thực sự chính xác cho hai từ " trưởng thành", có chăng chỉ là do con người ta áp đặt vào. Trưởng thành thuộc về nhận thức của mỗi chúng ta, mỗi người là một, là riêng, là thứ nhất, làm sao có thể đồng nhất tất cả được. Ai rồi cũng sẽ có lúc nhận ra mình trưởng thành, vấn đề là sớm hay muộn. Bản thân tôi cũng vậy- 18 tuổi, cái tuổi gọi là nửa trẻ con, nửa người lớn, vì thế cách trưởng thành cũng chẳng giống ai.
Hôm nay, khi đặt bút viết những dòng này, hãy để tôi được đóng vai một người trưởng thành, hãy để tôi được làm nhân vật chính trong câu chuyện của mình, hãy để tôi được sống hết mình, hãy để tôi được trưởng thành theo cách của riêng tôi, để tôi được bộc lộ tất cả những điều tôi suy nghĩ, những điều tôi đã trải qua trong cuộc hành trình tìm kiếm cái gọi là trưởng thành. Trưởng thành là khi tôi biết sống và nghĩ cho bản thân mình trước tiên.
Có thể bạn nghĩ tôi là người ích kỉ! Nhưng hãy để tôi được ích kỉ theo cách của tôi. Bởi vì tôi biết rằng, nếu tôi không sống cho bản thân mình thì liệu ai sẽ sống cho tôi? Ai rồi cũng sẽ có cuộc sống riêng cho mình, chẳng ai sống cho bạn cả đời đâu, nên đừng ảo tưởng nữa, tập lo cho bản thân mình, bởi cúng ta chỉ được sống có một lần trong đời. Vì thế, tôi bắt đầu chăm sóc bản thân mình từ sức khỏe cho tới ngoại hình, tôi quan tâm hai điều đó trên tất cả. Tôi nghĩ đó là suy nghĩ của người trưởng thành, bởi những năm trước, tôi chẳng hề quan tâm đến vấn đề đó, thời buổi bây giờ, chỉ cần " ĐẸP" là được. Tôi cũng không còn hành hạ bản thân mình mỗi khi buồn nữa. Tôi nhận ra rằng tại sao tôi phải làm như vậy, hành hạ bản thân để được gì, để rồi đau cho chính mình.
Xã hội bây giờ lạ lắm, hễ buồn tình một chút, hễ cãi nhau có tí chuyện nhỏ xíu cũng rạch tay, rạch chân , đánh chém giết nhau rồi tung lên mạng xã hội, hay thậm chí vì thất tình mà đi tự tử để chứng minh tình yêu ấy thật lòng. Mà đâu phải một, hai người, càng ngày con số đó lại gia tăng, làm vậy để rồi được gì. Tìm sự thương xót ư? Chứng minh mình lớn, trưởng thành ư? Sai rồi, liệu có ai quan tâm đến bạn không hay đổi lại đó là nỗi đau theo mình mãi mãi, là nỗi xót xa, đứt từng đoạn ruột của những người thân trong nhà. Tôi không gọi đó là trưởng thành, tôi gọi đó là " Trẻ trâu" , là ngu ngốc. VÌ vậy mà tôi yêu bản thân mình nhất, đó không gọi là ích kỉ, mà là trưởng- thành-theo-cách-của-tôi.
Trưởng thành cũng là khi tôi biết lên kế hoạch cho bản thân mình, không những kế hoạch cho từng ngày mà còn là cho tương lai, cho sau này tôi già đi. Tôi đã vạch sẵn tương lai cho chính mình. Tôi không còn ngồi mà mơ mộng như trước kia nữa, tôi đã bắt ta vô hành động. Tôi cảm thấy dường như mình không còn thời gian để suy nghĩ đến những việc vớ vẩn nữa. Có mục tiêu rõ ràng, tôi đã xác định được mình là ai trong cuộc đời này, biết được sứ mệnh của mình phải làm là gì. Nhiều lúc, tôi nghĩ sao mình còn nhỏ mà lo xa quá, có phải mình giống bà cụ non không?
Tôi thấy mình thay đổi dần dần, tôi cho là mình đang trưởng thành. Có lẽ vì tham gia quá nhiều các khóa học nói về người thành công của các diễn giả mà tôi dần dần thay đổi nhận thức. Tôi bắt đầu đọc sách nhiều hơn, tham gia nhiều câu lạc bộ hơn để hoàn thiện bản thân, những điều mà trước giờ tôi chưa từng làm. Tôi tạm gác lại những cuộc vui thâu đêm suốt sáng cùng lũ bạn. Nếu trước kia tôi được mệnh danh là con két trong lớp thì giờ tôi lại là một người điềm tĩnh, tôi nói ít lại và làm nhiều hơn, điều đó sẽ tốt hơn cho tôi. Có lẽ tôi đang dần thay đổi để trở thành người lớn chăng? Trưởng thành là khi tôi biết quan tâm gia đình mình nhiều hơn. Tôi biết thương cha, thương mẹ nhiều hơn. Tôi bắt đầu chạnh lòng khi thấy tóc bạc trên đầu ba mình ngày càng nhiều, bàn tay mẹ ngày càng gầy guộc. Họ chẳng sợ khổ chỉ vì mong tôi học thành tài. Trước kia, tôi vô tâm lắm, tôi chỉ biết chìa tay ra xin tiền mẹ đi chơi, giờ tôi khác rồi, tôi không đua đòi như trước nữa, tôi mua những thứ thật sự cần thiết với mình. Từ lúc lên thành phố xa nhà đi học là lúc tôi thay đổi nhiều nhất, tôi trưởng thành hơn, tôi quý gia đình tôi hơn tất cả, tôi trân trọng từng cuộc gọi bố mẹ gọi lên, tôi trân trọng từng bữa cơm gia đình. Tôi thích giúp đỡ ba mẹ nhiều hơn, chỉ cần thấy phụ được ba mẹ là tôi thấy rất vui. Ở nhà với ba mẹ, chỉ cần bệnh cảm nhẹ thôi là tôi được chăm sóc từng li từng tí, học xa nhà, mỗi khi bệnh, tôi chẳng dám gọi về nó ba mẹ. Nhiều lúc nhìn chúng bạn có ba mẹ bên cạnh tôi thấy tủi thân lắm, tôi muốn gọi về nói ba mẹ lên với tôi, nhưng tôi gọi về lại bảo " con không sao cả", không biết vô tình hay hữu ý, tôi không thể khóc và kể cho ba mẹ được. Lúc đó, tôi mới thấy mình mạnh mẽ như thế nào. Bây giờ, tôi lại thích được mẹ mắng, tôi vui lắm.Vì ít ra tôi vẫn còn mẹ để được mắng, tôi may mắn hơn vô số người ngoài kia, thứ tôi có được đối với họ là một món quà hết sức xa xỉ, nên tôi trân trọng lắm. Tôi nhận thấy mình đang trưởng thành từng ngày.
Trong mắt ba mẹ có lẽ tôi mãi mãi chỉ là một đứa trẻ, và tôi cũng thích điều ấy, dù khôn lớn đến đâu, tôi vẫn bé bỏng trong mắt họ. Trưởng thành càng không phải là ta kiếm được bao nhiêu tiền mà cách ta sài tiền, ta trân trọng đồng tiền đó như thế nào. Lần tôi cầm số tiền đầu tiên do chính mình làm ra, tôi thấy nó đáng quý lắm, tôi chẳng dám ăn sài phung phí, tôi bảo quản nó đến mức độ chẳng dám sài, bởi đó là công sức do mình làm ra. Thế nên giờ tôi mới nhận ra sự khổ cực trong từng đồng tiền a mẹ gửi dưới quê lên cho tui ăn học. Chỉ có tự mình trải nghiệm, chúng ta mới thực sự trưởng thành được. Trưởng thành cũng là khi tôi biết đứng dậy sau vấp ngã. Sẽ đau lắm, tôi biết, tôi đã từng trải qua biết bao thất bại. Nhưng vì quá nhiều thất bại, giờ tôi đã trưởng thành hơn, chính chắn hơn, tôi không còn sợ hai từ thất bại nữa, tôi xem đó là bài học để tôi bước tiếp, vì tôi hiểu người trưởng thành không có khái niệm thất bại. Tôi luôn ghi nhớ hai câu nói đã theo tôi bao tháng ngày " sẽ có người chiến thắng, tại sao người đó không phải là tôi", "người khác làm được thì mình sẽ làm được". Dù ai đó chê cười tôi thất bại, tôi cũng mỉm cười vì mình làm gì mình tự hiểu.
Trưởng thành cũng là khi tôi biết yêu một người không phải là cưới người đó, mà khi yêu phải tôn trọng nhau. Tôi cho rằng khi yêu cần tôn trọng nhau, cùng nhau đương đầu với sóng gió, tôi cũng biết rằng thời buổi bây giờ không thể tồn tại một túp lều tranh hai quả tim vàng, vì vậy tôi luôn cùng người yêu tôi động viên cố gắng để tương lai không phải khổ. Tôi không còn thích nhắn máy trăm tin nhắn một ngày, không còn đăng những bức ảnh yêu đương cho thiên hạ xem, tôi cũng không cãi vã bởi những chuyện vặt vãnh nữa. Chúng tôi yêu nhau im lặng, yêu theo cách của người trưởng thành, không thích phô trương, ồn ào, hai người hiểu nhau là đủ. Trưởng thành cũng là khi tôi thấy mình biết quan tâm mọi người xung quanh nhiều hơn. Tôi thấy thương những mảnh đời bất hạnh ngoài kia, tôi thương và lo lắng cho người dân quê mình khi bão vào.
Cái ngày bão vào quê tôi, tôi thì đang học trên thành phố, đem đó tôi ngủ không yên, cứ gọi về hỏi thăm, lên mạng xem tình hình như thế nào trong khi những đứa bạn tôi thì cuộn tròn trong chiếc khăn ấm để ngủ, chẳng bận tâm gì. Tôi không biết đó có gọi là trưởng thành không nhưng ít ra sự quan tâm đó từ trước gờ dường như tôi đã bỏ quên ở một góc nào đó. Trưởng thành- tôi cho đó là lúc tôi cảm thấy cô đơn nhất. Bạn bè càng ngày càng ít lại, tôi xem trọng những người bạn ở bên cạnh mình lúc khó khăn, lớn rồi nên người ta muốn bạn bè ở chất lượng chứ không phải ở số lượng. Bạn bè ít thôi, nhưng chân thành với nhau là đủ. Có nhiều lúc, tôi cảm thấy tôi cô đơn đến tột cùng, bạn bè người thân, nhìn đâu cũng toàn một mình, đó cũng là những lúc để tôi có khoảng không gian riêng tư để tôi chiêm nghiệm cuộc sống, để tôi mới biết mình đang thay đổi dần dần. Tương lai của chúng ta là do nhận thức của chúng ta quyết định. Ai rồi cũng sẽ tháo bỏ lớp vỏ ngây thơ để được tự do trưởng thành. Tôi trưởng thành theo cách của tôi, bạn trưởng thành theo cách của bạn.
Mỗi ngày, nhận thức của chúng ta sẽ thay đổi, biết đâu sau này tôi lại trưởng thành theo cách khác, khi đọc lại những dòng này , tôi lại suy nghĩ" cái này mà trưởng thành gì", lúc đó, tôi lại làm những việc lớn lao hơn. Trưởng thành không xấu, khi trưởng thành chúng ta sẽ suy nghĩ tích cực hơn về cuộc đời, tránh lối tiêu cực " sống chăng một đóm lửa tàn mà thôi", hãy trải nghiệm từ chính bản thân mình, bạn sẽ thấy mình mau trưởng thành hơn. Vì vậy đừng sợ bị trưởng thành. Tôi không biết đối với người khác, tôi trưởng thành hay chưa, nhưng đối với tôi, như vậy đã là trưởng thành- trưởng thành của một đứa 18 tuổi.
Người dự thi: Huỳnh Thị Phượng