Người trưởng thành với tôi là người quý trọng cuộc sống, sự chín chắn, kỹ càng trong mọi khía cạnh
Người trưởng thành với tôi là người quý trọng cuộc sống, sự chín chắn, kỹ càng trong mọi khía cạnh
Tôi mới chỉ 20 tuổi, một độ tuổi chẳng là con nít, cũng chẳng đủ chín chắn để nhìn nhận một vấn đề nào đó một cách trọn vẹn. Tôi chỉ đứng ở vị trí của mình, độ tuổi của mình và quan điểm của bản thân tôi mà nói về người trưởng thành, có thể đúng với người này hay sai với người khác, nhưng chí ít, theo tôi đó là sự trưởng thành của bản thân mình hoặc của một ai đó cũng giống tôi.
Tôi từng là một đứa vô lo vô nghĩ, 18 tuổi, cơm không biết nấu, quần áo không biết giặt, suốt ngày chỉ biết đi học và ngồi "cắm mặt vào ti vi" như bố tôi hay nói. Tôi nhiệt tình với tất cả các mối quan hệ bên ngoài nhưng lại vô tâm với chính gia đình mình. Tôi có thể để tâm đến mọi hành động của bạn bè, buồn vu vơ vì một lời nói của người ngoài, vậy mà với bố mẹ, tôi lại chẳng xem họ thế nào, suy nghĩ ra sao. Rất nhiều lần tôi làm bố mẹ buồn, tôi ham chơi nên chẳng vào được trường theo nguyện vọng, thay vì hối hận tôi lại trách bố mẹ bắt tôi học ở một trường xa xôi, không bạn bè, không người thân. Đỉnh điểm của câu chuyện là việc tôi đã cãi nhau với chính gia đình mình rồi tránh chẳng về nhà nữa. Tôi cứ mãi ương ngạnh như thế, cứ trẻ con, ngông cuồng với chính cuộc sống của mình.
Khi tôi học kỳ 1 năm nhất đại học, cuộc sống xa nhà làm tôi bức bối, khó thích nghi. Rồi sự ra đi đột ngột của bố tôi khiến cuộc sống của tôi trở lên đảo lộn, chếnh choáng. Tôi buộc phải nhìn nhận lại mọi thứ ở một góc độ khác, năm ấy trở thành bước ngoặt lớn cho sự trưởng thành của bản thân tôi.
Người trưởng thành: trưởng thành ngay từ suy nghĩ tới lối sống. Tôi bắt đầu bắt suy nghĩ cho gia đình nhiều hơn, những lúc áp lực, mệt mỏi chuyện học hành, thi cử hay cuộc sống, tôi chẳng còn dám kêu ca với mẹ. Mỗi lần mẹ gọi điện hỏi, dù đang khóc vẫn cố cười mà nói: con tốt lắm mẹ ạ. Trưởng thành, thay vì đung hầu hết thời gian rảnh của mình để đi chơi với bạn bè, tôi lựa chọn bên gia đình nhiều hơn. Học nấu những món mẹ tôi thích, vui vẻ thay mẹ chăm 2 đứa em nhỏ khi mẹ tôi bận. Tôi bắt đầu quyến luyến những khoảnh khắc gần gia đình thay cho suy nghĩ chỉ muốn đi học xa nhà trước đây. Trưởng thành, tôi học cách quan tâm đến bản thân mình nhiều hơn, học hỏi những điều mới, bảo vệ cho sức khoẻ, hết lực cố gắng cho tương lai. Tôi cũng chín chắn hơn trong các mối quan hệ bên ngoài. Thay vì mải miết chạy theo suy nghĩ của họ, tôi lựa chọn quan tâm đến những ngừoi vì tôi mà suy nghĩ. Người trưởng thành, theo tôi là trưởng thành cả từ giấc mơ. Giấc mơ là gắn liền với hiện thực, bỏ lại nhưng mơ mộng hão huyền không có thật. Không hẳn là dẹp bỏ hết, chỉ là cất lại nhưng mơ ước xa vời ấy đằng sau, tất cả từ thực tế mà cố gắng!
Vậy đó, người trưởng thành với tôi là người quý trọng cuộc sống, sự chín chắn, kỹ càng trong mọi khía cạnh. Biết quan tâm và sẻ chia với mọi người, biết nắm bắt sự quý báu của thời gian, chẳng để giây phút nào là vô nghĩa.
Người dự thi: Nguyễn Đào Khánh Huyền