Với tôi, trưởng thành vẫn là dấu 3 chấm!
Với tôi, trưởng thành vẫn là dấu 3 chấm!
TRƯỞNG THÀNH LÀ KHI…..!!!!!
৵৵৵৵৵৵৵৵৵৵৵৵৵৵৵৵৵৵
Rất bất ngờ và cũng thật kì lạ khi tôi bắt gặp chủ đề “Trưởng thành là khi…..” khi vào dịp tôi bắt đầu có những biến động và sóng gió trong cuộc đời. Nói thế nào nhỉ? …… Với tôi trưởng thành vẫn là những dấu ba chấm dài ngoằng ngoẵng như thế đấy các cậu ạ.
Tôi là một cô gái 21 tuổi - cái tuổi bắt đầu những bước đi chập chững vào tương lai phía trước với đầy giông tố và cạm bẫy bắt đầu bủa vây, cùng với đó là sự chỉ trích hay là những điều nghịch lý không thể nào chấp nhận nổi. Tôi sinh ra là một cô gái: nếu bảo là sung sướng, no đủ thì cũng chưa chắc chắn, nhưng bảo thiếu thốn thì cũng không hẳn lắm mà nói chung cứ lên lên xuống xuống thất thường như vậy đấy. Nói chung cũng khó nói lắm vì chuyện của tôi nó cũng zig zag mà. Nhìn bên ngoài ai cũng sẽ nghĩ rằng tôi chưa lớn hẳn mà vẫn còn cái màu “hường phấn” nhìn về cuộc sống xung quanh lắm. Lúc đó tôi chỉ cười, không nói gì bởi tôi không muốn phủ nhận mà cũng chả rảnh đi đối chất với cả dư luận ngoài kia. Cũng đúng, con một mà! Ai cũng sẽ nghĩ “con gái nhà này cành vàng lá ngọc”, chắc được bảo vệ kỹ lưỡng lắm đây! Vì vậy, im lặng sẽ là cách hay nhất để dẹp tan mọi búa rìu người đời dành cho tôi !
Tôi không tiện kể cho các bạn nghe về số phận lận đận của tôi cho lắm, căn bản không phải không muốn kể mà vì kể xong sợ mọi người chê lủng củng rồi tự chuyện nọ nó móc xích sang chuyện kia, chắc lúc đó mọi người lại bảo tôi lạc đề, nên thôi tôi tóm tắt nó là nó phức tạp như thế; còn phía đằng sau là chặng đường tôi tưởng thành. Nói một cách ngắn gọn nhất tôi đã có một cuộc đời mới khi tôi bước vào cánh cửa của trường đại học (Khoa Ngoại Ngữ - Đại Học Thái Nguyên) - nơi tôi có nhiều kỉ niệm và cũng là hành trang cho cái dấu ấn trưởng thành của mình.
Giống như một cơn mưa rào mùa hạ cuốn đi cái tôi của quá khứ và khoác lên mình tôi cái tấm áo mới trắng tinh và tươi tắn hơn bao giờ hết. Tôi tự tin và háo hức bước vào cánh cửa đại học với một khí thế mạnh mẽ và sẵn sàng như chưa từng có. Nghe có vẻ kỳ lạ nhưng mà không đùa đâu nhé! Với tôi 3 chặng đường: từ cấp 1 đến cấp 3; nếu được dành cho tôi cái đặc ân miêu tả thì nó là quãng đời “nô lệ của bóng tối". Từ sáng đến tối, tôi cắm mặt vô sách vở như một cô gái không biết đến thế giới xung quanh mình là cái chi hay ngày mai là cái gì đó, một cách vô hình và tuyệt nhiên tôi cũng chẳng buồn suy nghĩ với nó. Nhiệm vụ của tôi đã được định sẵn là học, học, học nữa, học mãi. Mọi người có nghĩ tôi bị bao bọc nhiều quá cũng phải thôi! Cả một quãng đường quen thuộc là từ trường về nhà mà. Hiếm khi thấy cái sinh nhật được tổ chức hay đi ra ngoài làm vài ly chè với các bạn, tuyệt đối là hiếm có!
Cánh cửa đại học mở ra như một lẽ tất nhiên. Một người anh tôi quen biết đã nói với tôi rằng: Mọi điều xảy ra đều là lẽ tất nhiên của nó. Cũng chính vì vậy, tôi cám ơn những năm tháng này đã cho tôi cởi bỏ quá khứ mù mịt; cho tôi cánh cửa bước vào “sự trưởng thành” mà tôi nói tới.
3 năm cấp 3 tôi vẫn hoài nghi đặt cho mình một câu hỏi: Nghề giáo có thực sự là cái nghề tôi muốn làm sau này??? Hồi bé tôi mê nghề giáo này ghê lắm. Cánh tủ gỗ quần áo kín mít chữ trên đó, phấn tôi nào thiếu, đi học thiếu gì, tiện tay xin cô viên là đủ rồi. Lúc nào tôi cũng mân mê chiếc phấn trắng tinh, chắp tay sau lưng diễn vai giáo viên y như thật vậy. Chỉ có điều bây giờ tôi đặt tay lên tim và thấy nó không hề có sự hồi đáp. Có vẻ như tôi không còn hy vọng và hoài niệm về cái ngành này rồi. Cũng phải thôi, tôi chán nó lâu rồi cũng vì cái tính hay thích quan sát tỉ mẩn mọi thứ xung quanh. Nào là giáo viên tôi tiếp xúc đối xử thế nào với học sinh, cách họ cầm bài của học sinh khác chấm, cách họ lên lớp giảng dạy và ngoài kia tin tức vẫn đưa tin hàng loạt về việc giáo viên hành xử trái với quy định hoặc là làm sai quy chế. Lẽ dĩ nhiên tôi sẽ lắc đầu rồi mà!
Tôi đi tìm câu trả lời trong bóng tối và sờ soạng nó một cách liều lĩnh. Cái gì đến rồi cũng phải đến! Sai lầm ư? Có đầy! Nước mắt ư? Chả thiếu! Thế còn giọt mồ hôi và đôi lúc là sự tủi hổ, bẽ bàng có khi thậm chí là những suy nghĩ cực đoan đi kèm sự nhục nhã? Tôi có thể kể sáng mai! Không sao! Nó đáng phải xảy ra và tôi rất cảm ơn khi nó tới với tôi. Chính những cuộc xung đột, lời đàm tiếu, lời chỉ trích, phê bình và lối suy nghĩ thiển cận của những người tôi có thể gọi là “người thân” là động lực cho đòn bẩy bay tung lên không trung rộng lớn bao la này; để họ hiểu rằng tôi là một đứa trẻ phi thường.