Và khi bạn dám đương đầu, dám thay đổi là bạn đã trưởng thành rồi đấy!
Và khi bạn dám đương đầu, dám thay đổi là bạn đã trưởng thành rồi đấy!
- Trưởng thành là khi biết vượt qua những yếu đuối của bản thân
- Trưởng thành là khi biết chấp nhận và không đầu hàng trước những nghịch cảnh của số phận
- Trưởng thành là khi dám đương đầu với những cam go, thử thách của cuộc sống
- Trưởng thành khi chúng ta dám thay đổi từ những điều bình dị nhất
- Trưởng thành là khi nhận ra không bao giờ được trông chờ vào người khác, chỉ tự mình mới cứu nổi mình
- Trưởng thành là khi biết mình còn nhiều khiếm khuyết mà vươn lên
- Trưởng thành là khi nhận ra những yêu thương dành cho mình và cố gắng đền đáp
- Trưởng thành là khi cháy hết mình cho những đam mê mà mục tiêu mình đã chọn
Từ nhỏ, tôi đã phải chịu biết bao bất hạnh. Tôi sinh ra vốn khỏe mạnh, lành lặn nhưng sự trớ trêu của tạo hóa đã biến tôi thành cô bé khuyết tật. Khi đến tuổi mẫu giáo, tôi không được đi học, vì mọi người không tin tưởng tôi có thể học được. Khi thấy bạn bè cùng xóm đi học về tập viết trên bảng, tôi cũng lấy những viên gạch non vẽ lên nền sân gạch, lấy que vẽ lên cát, lấy gai bưởi vẽ chữ lên lá chuối tươi. Tôi viết bằng tay trái, tay phải tôi bị liệt. Rồi mẹ tôi thấy tôi viết được cũng cho tôi đi học mẫu giáo.
Từ nhỏ, nhiều lần tôi đã bị bạn bè, mọi người chế giễu, chà sát vào nỗi đau của mình. Nhiều khi tôi không muốn ra đường vì sợ mọi người trêu chọc. Đôi khi tôi có ý nghĩ cứ ở nhà, sẽ không bị trêu nữa. Nhưng rồi tôi lại can đảm ra đường, kệ mọi người trêu, tôi vẫn đi làm, đi học. Khi tôi học cấp 2, biến cố xảy ra với gia đình tôi, chị, rồi bố, mẹ liên tiếp bị bệnh. Tôi không biết làm thế nào, chỉ biết than khóc, chán nản. Nhiều lúc con bạn thân của tôi còn tức, không thèm chơi với tôi vì tội tôi khóc nhiều.
Rồi tôi hiểu ra, khóc cũng chả ích gì. Sẽ chẳng có bà Tiên, ông Bụt nào hiện ra để giúp mình, chỉ tự mình mới cứu nổi mình thôi. Và tôi lại lao đầu vào quyết tâm học hành, với hi vọng là sau này mình có thể làm một công việc gì đó có thể nuôi được mình. Nhưng lên cấp 3, có một thử thách nữa là trường học quá xa, không thể đi bộ được, mà xe đạp thì tôi không biết đi, nhờ bạn bè lai mãi thì không được. Mẹ tôi định cho tôi nghỉ học vì nghe mọi người nói tôi có đi học sau này cũng chả ai nhận làm việc đâu. Tôi đã thuyết phục mẹ tôi cho tôi tự đi xe đạp.15 tuổi, tôi lần đầu tập đi trên chiếc xe đạp của trẻ con, chân tay co quắp, bao lần máu chảy, cuối cùng tôi cũng đạp được xe.
Hết cấp 3, tôi gặp cú sốc lớn khi tôi trượt đại học. Tôi khóc nhiều nhưng tự nhủ mình không thể gục ngã. Tôi ở nhà đóng cửa 1 năm tự ôn. Rồi năm sau tôi cũng đỗ. Đi học đại học, tôi gặp biết bao khó khăn, bỡ ngỡ. Tôi phải quen với cuộc sống tự lập, xa nhà. May mắn tôi được thầy cô, bạn bè yêu quý, được nhiều người tốt giúp đỡ. 4 năm đại học cũng qua. Ra đường, tôi may mắn tìm được một công việc đúng với chuyên môn, sở thích của mình.
Nhưng mặc cảm của bản thân khiến bao nhiêu năm tôi không dám yêu ai. Nhưng ông trời run rủi đã cho tôi gặp được một người đàn ông thông cảm, yêu thương tôi. Trải qua bao khó khăn, chúng tôi cũng đến được với nhau, có 2 đứa con trai đáng yêu. Tôi nhận ra rằng những khó khăn, thử thách chính là động lực để mình trưởng thành. Tôi cũng cám ơn bố mẹ, người thân, thầy cô, bạn bè đã tiếp bước cho tôi trưởng thành.
Để trưởng thành không khó, cái khó là bạn có dám thoát khỏi những yếu đuối của bản thân hay không. Và khi bạn dám đương đầu, dám thay đổi là bạn đã trưởng thành rồi đấy!
Người dự thi: Nguyễn Hồng Hạnh