Trưởng thành là lúc tôi đủ dũng cảm từ bỏ để chọn hạnh phúc cho người tôi yêu

10/07/2018

Chia sẻ bài viết:

Trưởng thành là lúc tôi đủ dũng cảm từ bỏ để chọn hạnh phúc cho người tôi yêu

Tôi đã từng được nghe kể về một câu chuyện mà tôi nghĩ chỉ có thể xảy ra trong truyện cổ tích hoặc những bộ phim Hollywood đó là chuyện về một vị vua nước Anh được gọi là vua Edward VIII, ông chấp nhận rời bỏ ngai vàng chỉ để được sống bên cạnh người yêu. Vậy tại sao ông ấy lại can đảm tuyên bố với người dân của mình rằng ông không thể là một vị vua nếu không có sự ủng hộ, giúp đỡ của người phụ nữ ông yêu? Nếu là bạn có chắc sẽ đủ dũng khí để làm điều đó? Có lẽ nếu không có trải qua biến cố con người không thể cảm ngộ được đâu là điều đáng quý nhất cuộc sống này.

Khi là sinh viên tôi luôn khao khát trở thành người đàn ông có sự nghiệp vững vàng, có thể kiếm nhiều tiền đối với tôi khi ấy sự nghiệp làm trọng tâm không có gì sánh được. Mười năm lăn lộn từ các công ty nhỏ cuối cùng tôi đã chạm tay vào điều mà tôi từng mong mỏi, một vị trí tốt, một công ty quy mô lớn. Lúc ấy tôi nghĩ mình đã thực sự trưởng thành bởi tôi trở thành người quản lý trong một công ty lớn, có một gia đình nhỏ hạnh phúc với người vợ luôn hết lòng vì chồng và có một con gái bé bỏng đáng yêu 18 tháng. Tôi thực sự háo hức và đầy ắp những hoài bão lớn khi chạm được tay và giấc mơ suốt thời tuổi trẻ, công việc mới đem đến sự phấn khởi lạ lùng, tôi hăng say không biết mỏi mệt. Guồng quay cuộc sống khiến tôi như người chạy đua lao theo công việc, thỉnh thoảng tôi thấy mình trượt dài trong những nỗi hoang mang, họp hành triền miên, công tác liên tục và các sự kiện liên quan đến công việc cứ kéo tôi theo mải miết. Tâm trí tôi đặt sự nghiệp lên hàng đầu vì tôi nghĩ kiếm được nhiều tiền để gia đình có cuộc sống ngày càng tốt hơn nữa, vợ con sẽ sống sung túc và tự hào về tôi đôi khi vợ góp ý rằng tôi đã quá quan trọng công việc khi làm cả tuần rồi chủ nhật cũng tham gia thêm các sự kiện của công ty, còn nếu ở nhà tôi cũng ôm laptop để trả lời email, tôi quá háo hức với những gì mình có được nên phản ứng khá gay gắt về mọi lời góp ý của vợ, tôi tranh cãi với cô ấy về cuộc sống không có tiền thì sẽ bi kịch đến thế nào rằng tiền không mua được hạnh phúc nhưng muốn hạnh phúc chắc chắn phải có tiền...Chúng tôi kết thúc trong im lặng, mỗi ngày sự im lặng càng dài hơn, tôi biết mình có chút lỗi vì không quan tâm đến vợ con nhưng tôi đã nói với cô ấy hãy cho tôi vài năm để phấn đấu cho sự nghiệp của mình, người đàn ông không có sự nghiệp thì sẽ không thể ngẩng mặt lên với đời. Khi ấy một ngày của tôi bắt đầu từ lúc tờ mờ sáng khi vợ con vẫn còn say giấc cho đến lúc gần 12h đêm. Thật sự mà nói kinh tế gia đình tốt hơn hẳn nhưng tôi không ngờ những trận tranh cãi gay gắt xuất hiện ngày càng nhiều hơn nhất là hôm con gái sốt siêu vi mà tôi không thể về được. Công việc dồn dập tôi không còn đủ thời gian để chăm sóc vợ con, đôi khi tôi vô tình nhìn thấy đôi mắt vô hồn của vợ trên giường ngủ trong khi tôi đang vùi đầu vào chồng hồ sơ, và có lần muốn làm hòa với vợ tôi ôm cô ấy từ phía sau lưng như ngày trước vẫn thế và tay tôi vệt trúng những giọt nước mắt, cô ấy khóc trong im lặng nước mắt ướt đẫm gối, vợ tôi vốn là cô gái có cá tính khá mạnh mẽ hiếm khi nào rơi nước mắt tim tôi chợt thảng thốt tôi không nghĩ cô ấy đau lòng đến mức ấy có phải tôi đã sai khi quyết tâm theo đuổi mục tiêu của chính mình, là tôi vô tâm hay thực sự ích kỷ chỉ để thành toàn giấc mơ của riêng mình? Mỗi ngày trôi qua không khí trong gia đình càng nặng nề hơn, vợ chồng không còn tâm sự với nhau nữa, không còn tiếng cằn nhằn, không còn ngồi ăn chung những bữa cơm, tôi kể cho cô ấy nghe về nhà máy mới của công ty đang xây dựng, về kế hoạch được đi đào tạo tại nước ngoài mà giám đốc đã nhắc đến gần đây, tôi nói chuyện dè dặt và đáp lại tôi chỉ là ánh nhìn trống rỗng hờ hững của vợ. Lâu dần khiến tôi cảm thấy lạc lõng và nghĩ chúng tôi đã không còn tiếng nói chung được nữa và có lúc tôi nghĩ tôi chuyện chia tay không sớm thì muộn sẽ diễn ra. Đêm ấy tôi không ngủ được bắt ghế ngồi ngoài trời ngẫm nghĩ về những việc đã xảy ra gần đây, tôi muốn sắp xếp lại mớ hỗn độn của cuộc đời mình, trong lòng tôi vẫn còn rất thương vợ con, chúng tôi đã cùng nhau trải qua hơn mười năm đồng hành buông tay thì dễ níu giữ mới khó, nghĩ đến ngày không còn vợ con bên cạnh tôi thực sự sợ hãi.

DSC_0432

Nơi tôi làm ở cách xa nhà gần 80km, tôi cố gắng vẫn đi đi về về mỗi ngày thời gian di chuyển mất khoảng 4 tiếng đi xe. Lần đó tôi không thể về nhà được vì có việc rất quan trọng. Dự án đang được gấp rút để hoàn thành đúng tiến độ nên có những ngày cuối tuần tôi phải ở hẳn trên công trường cho kịp tiến độ công việc. Lần đầu tôi không về nhà chỉ 3 ngày mà tôi cảm thấy lâu đến như vậy, trong lòng như lửa đốt mà không thể làm gì được vì biết con gái ở nhà bị bệnh phải đi bệnh viện cảm giác bất lực đến đau lòng. Cuối cùng tôi cũng được nghỉ bù cho ngày cuối tuần, gần 23 giờ tôi mới về đến nhà và từ xa trong bóng tối có một bóng đen bé nhỏ chập chững chạy đến hướng tôi luôn miệng “ba ba”, thì ra vợ con tôi thức chờ tôi về, chợt tim tôi thắt lại, nước mắt tự dưng tuôn trào, khóc trong vòng tay nhỏ bé của con khiến tôi thấy ấm áp, vợ tôi mỉm cười dù đôi mắt thâm quầng vì thức đêm mấy ngày chăm con ốm một mình. Gia đình cần tôi bên cạnh vậy mà bấy lâu nay tôi quay lưng lại với họ và toàn tâm ý với công việc của riêng mình.

Cả đêm tôi không ngủ được, trong đầu vang lên những suy nghĩ đấu tranh liên tục giữa lựa chọn gia đình và sự nghiệp. Khi tôi nhận công việc này tôi nhủ với lòng sẽ về nhà mỗi ngày để được nhìn con lớn lên và giữ gìn hạnh phúc gia đình nhưng giờ có lẽ tôi đã lầm, thời gian không đủ để chu toàn cả hai. Không thể ngủ được tôi với lấy chiếc điện thoại của vợ mở lên xem, có gì đó thôi thúc tôi vào mục thư viện ảnh, lướt từng tấm hình không có tấm ảnh nào có tôi, nụ cười của vợ và con khiến tim tôi đau nhói. Đây không là gia đình khi tôi gần như không còn bên cuộc đời họ, không có thời gian để nuôi dạy con gái, để dẫn vợ con đi du lịch, vui chơi, được nhìn con lớn lên mỗi ngày.

Con có đôi mắt to 
Có bàn tay bé xíu 
Đôi môi chúm chím nhỏ 
Cứ gọi lớn: papa”

Nước mắt tôi chực trào khi nhớ tới câu hát đó, tôi tự hỏi vậy tôi phấn đấu để xây dựng sự nghiệp vì điều gì? Tự dưng bản thân tôi như ngộ ra chân lý, mục đích sống của mình. Tôi sẽ lựa chọn gia đình vì gia đình là người bên cạnh tôi suốt cuộc đời này, họ luôn yêu thương, chia sẻ và tha thứ cho tôi không vì bất cứ toan tính nào cả. Tôi vẫn sẽ không lơ là công việc của mình nhưng chắc chắn nó không phải là ưu tiên hàng đầu nữa. Tôi sẽ xin nghỉ việc để tìm một công việc khác ở gần nhà. Nghe tin tôi nghỉ có nhiều người bảo tôi quá nhu nhược, quá yếu đuối khi không dám theo đuổi ước mơ của mình, họ bảo tôi đàn ông không có sự nghiệp sẽ mãi không thể trưởng thành. Còn tôi lại nghĩ khác trưởng thành là lúc tôi đủ dũng cảm từ bỏ để chọn hạnh phúc cho những người mà tôi thực sự yêu thương. Là một người đàn ông, bạn đã bao giờ hy sinh bất cứ điều gì dù là nhỏ nhặt chỉ để làm những người mình yêu thương hài lòng, thỏa mãn và hạnh phúc? Và đến giờ tôi vẫn đang bắt đầu lại, vẫn làm việc và cống hiến miệt mài vì tương lai của cả gia đình nhưng đã biết cân bằng mọi thứ tốt hơn. Thành tựu lớn nhất mà tôi có lúc này là một ngôi nhà tràn ngập tiếng cười hạnh phúc!

Người dự thi: Lê Hùng Phương

Thay lõi đúng hạn, bảo vệ gia đình bạn

Nước sạch trọn đời, máy bền bỉ hơn

Lõi lọc thô (đến 12 tháng), Màng RO (từ 24-36 tháng), Lõi lọc chức năng (từ 12 tháng)

*Lưu ý: Các sản phẩm lõi lọc sau khi thay nên được xả đúng nơi quy định, thùng rác dành cho nhựa tái sinh.