Trưởng thành là khi ta sống có trách nhiệm với cuộc đời
Trưởng thành là khi ta sống có trách nhiệm với cuộc đời
Trưởng thành là khi ta sống có trách nhiệm với cuộc đời
Mỗi chúng ta đều có một cuộc đời của riêng mình. Một cuộc đời do mình tạo ra và định hướng. Ai cũng phải trải qua những cung bậc thăng trầm, những bước ngoặt gắn liền với những năm tháng tuổi trẻ, và sẽ đi đến một giai đoạn của đời người gọi là trưởng thành. Vậy đã bao giờ bạn tự hỏi bản thân mình đã trưởng thành chưa?
Tôi chợt nhận ra mình trưởng thành khi tôi 23 tuổi. Thực sự là thời gian về trước tôi không hề nhận ra điều này. Tôi cứ như 1 đứa trẻ vô lo vô nghĩ trước dòng đời. Thế rồi thời gian và hoàn cảnh xô bồ của xã hội làm cho tôi thay đổi hoàn toàn.
Tôi bắt đầu biết lo, biết sợ, thấy mình suy nghĩ nhiều cho những người thân yêu và cái tôi sợ nhất lại chính là thời gian. Tôi sợ thời gian cứ trôi nhanh khi tôi không thực hiện được một phần mơ ước của mình.
Tôi sợ những giọt mồ hôi rơi trên trán cha, dưới đôi vai gầy của mẹ. Tôi thấy thất vọng vì bản thân khi chưa thể lo cho bố mẹ mỗi ngày. Tôi sợ sức khỏe của bố mẹ ngày càng kém dần trong khi mọi cố gắng cho sự nghiệp công việc của tôi vẫn đang ở số 0. Tôi sợ, sợ lắm…
Có lẽ vì cái sợ luôn trong suy nghĩ của tôi nên tôi luôn sống tốt mỗi ngày, mỗi giờ. Tôi tự nhủ mình phải luôn cố gắng và không được lùi bước. Chi khi mình sống tốt, có cuộc sống sung túc thì mới có thể lo cho gia đình, cho những người thân yêu và cả những người bên ngoài xã hội.
Tôi đã từng rơi nước mắt khi gặp cảnh một cụ ông giở từng đồng bạc lẻ gói ghém cẩn thận trong chiếc túi nilong ngày giáp tết. Chỉ thiếu 4 nghìn đồng thôi cụ đã phải để lại 1 trong 2 gói kẹo cụ đã chọn. Hình ảnh ông ngậm ngùi khi phải đưa lại gói kẹo vì không đủ tiền trả làm tôi xót xa lắm, nhưng hồi đó tôi vẫn còn là một đứa sinh viên nghèo thì tôi cũng không thể giúp cụ. Tôi vẫn còn phải phụ thuộc vào những đồng tiền bố mẹ ở quê gửi lên, khi bản thân còn phụ thuộc vào gia đình thì đâu thể giúp đỡ cho ai. Bao nhiêu năm mỗi khi nghĩ lại ông cụ đó tôi lại muốn nói từ giá như bây giờ… Giá như bây giờ gặp cụ, khi tôi đã trưởng thành thì tôi có thể mua tặng cụ nhiều gói kẹo hơn thế…
Trưởng thành trong tôi chính là những bước chân, những nẻo đường, những ngã rẽ trong cuộc đời mình tự chọn và mình tự đi. Nếu như cái thời còn non trẻ mọi hành động đều bị kiểm soát bởi bố mẹ thì ngày hôm nay khi tôi trưởng thành tôi có thể tự do.
Tôi có thể thênh thang đi dạo ở 1 bờ hồ, 1 công viên, có thể ngồi bên một quán cà phê quen thuộc lắng nghe những bản nhạc ngân vang cả ngày mà không lo có người thúc dục về nhà ngay.
Tôi có thể quen một người bạn khác giới mà không phải lo người khác nhắc nhở người đó tốt hay không… vì tôi có đủ ý thức và đôi mắt để nhìn đời nhìn người
Tôi có thể nấu một món ăn mình yêu thích, mua những chiếc váy trong bộ sưu tập của mình, có thể đi du lịch vài ba ngày một mình đến miền đất xa mà không sợ những người thân yêu của mình phải lo lắng.
Nếu như ngày trước chỉ cần nghĩ tới việc bố mẹ sẽ buồn, sẽ lo là bất cứ đang ở đâu tôi cũng cố chạy nhanh về bên gia đình thì giờ đây tôi có thể chủ động trong mọi tình huống.
Trưởng thành đối với tôi không phải chỉ là việc lớn lên về chiều cao, về thể xác mà còn là lớn lên trong tâm hồn và nhận thức. Biết cho đi và không cần nhận lại. Người trưởng thành sẽ luôn biết sống tích cực và ý nghĩa cho cuộc đời.
Sống chỉ cần đơn giản, có một công việc ổn định có thể lo cho bản thân, gia đình và có thể giúp đỡ người ngoài xã hội thế là tôi đã thấy hạnh phúc. Tôi đang trưởng thành theo cách riêng của mình như thế đó. Tôi thường ít dành thời gian chăm sóc bản thân mình mà thường đi quan tâm, lo lắng cho những người thân yêu. Đối với tôi được ở bên những người thân yêu và nhìn thấy nụ cười mỗi ngày của họ là đã đủ. Chính vì vậy, người trưởng thành chính là người đã học được chữ “ tự” trong những trang vở của cuộc đời. Tự nhìn, tự nhận, tự đi, tự quyết, tự tin, tự tại, tự chủ… chỉ bản thân mình vẽ ra hướng đi và chịu mọi trách nhiệm về hướng đi đó.
Người trưởng thành sẽ mãi là một cơn gió đìu hiu ngang buổi chiều tà. Đó là giai đoạn chững lại trong tâm tưởng và hành động. Khi bạn không còn những quyết định nông nổi, không còn những ích kỷ nhỏ nhoi của bản thân… khi bạn đã đủ vững để bước đi một mình thì bạn đã là người trưởng thành. Hãy trưởng thành theo cách bạn muốn đê sống có ích cho người, cho đời các bạn nhé!
Người dự thi: Triệu Thị Tuyết Nhung