Trưởng thành là khi những người yêu thương nhất trên đời sẽ rời bỏ mình
Trưởng thành là khi những người yêu thương nhất trên đời sẽ rời bỏ mình
Chúng ta ngày bé đều mong bản thân mau chóng “lớn lên”, để được làm người lớn. Để không ai quản thúc, được làm điều mình muốn... Được làm vô vàn những điều khác, mà chỉ có “lớn lên, thành người lớn” mới được làm.
Bánh xe cuộc đời vẫn quay không ngừng. Đứa bé ngày nào giờ đã trưởng thành. Đã có thể đi đến nơi mình muốn, làm điều mình thích, không ai la mắng hay quản thúc. Thế nhưng, mong muốn bây giờ lại chính là : quay trở về thời ấu thơ 3 giờ sáng, giật mình thức giấc. Khóe mắt vẫn còn đọng giọt nước mắt nóng hổi. Con lại mơ Và, con lại khóc Chợt nhận ra, dạo gần đây con mơ về những điều đã xảy ra ở quá khứ thường xuyên quá. Về những kỷ niệm, về những điều đã qua. Lúc nào cũng vậy, con luôn mơ thấy những tháng ngày hạnh phúc sum vầy ngày trước. Rồi cuối những giấc mơ, luôn là những hình ảnh mà cả đời này con cũng sẽ không bao giờ quên được. Là ngày mà con chính thức trưởng thành, tự mình bước đi bằng nổ lực của bản thân, trên chính đôi chân của mình. Mà không còn một sự che chở, nâng đỡ hay bao dung nào phía sau. Là ngày mà cuộc sống con chính thức phủ lên một bức màn đen tối. Không ánh sáng Không niềm tin, hy vọng
Ngày bé, con cũng như bao người khác. Cũng mong bản thân mau chóng lớn lên, trưởng thành. Để tự do làm điều mình thích. Tự do vùng vẫy trong khoảng trời bao la của tuổi trẻ. Thế nhưng, con chưa bao giờ nghĩ, con sẽ trưởng thành mà không có sự chứng kiến của Ba Mẹ, con vẫn luôn mong mỗi bước đi, mỗi thành quả con đạt được, dù lớn hay nhỏ đều sẽ nhận được sự tán dương của Ba Mẹ. Con vẫn sẽ sà vào lòng Mẹ mỗi khi muốn được cái ôm ấm áp từ Mẹ. Con vẫn sẽ rất rất vui khi nghe Ba khen “con Ba giỏi lắm”...
Ngày bé, mỗi ngày tan học. Tâm trạng con luôn rất vui. Vì con biết, ngoài cổng trường là Ba Mẹ đang đứng đợi con. Con sẽ khoe với Ba Mẹ những điều ngày hôm đó con học được. Bạn bè mỗi lần thấy con được Ba Mẹ đón, luôn nói “bạn sướng thiệt. Lúc nào cũng được Ba Mẹ đón”. Đó là câu nói, mà mỗi lần nghe được, con đều sẽ hãnh diện biết chừng nào Năm con thi chuyển cấp. Đêm trước ngày thi, Ba thức đến khuya để ủi cho con bộ đồng phục “Ba ủi đồ cho con gái đi thi may mắn ha” Sáng hôm sau, Mẹ dậy từ sớm để chuẩn bị cho con bữa sáng. Lúc con ăn, Mẹ đã ngồi kế bên dặn con “bình tĩnh thi nha con. Đừng lo quá, đậu là được. Không cần tự mình tạo áp lực” ... ... ...
Từng hình ảnh ngày thơ bé, như một đoạn phim cũ. Lần lượt được quay lại trong những giấc mơ của con. Những tiếng cười vui vẻ ngày thơ bé dần biến mất. Thay vào đó là những lắng lo, suy nghĩ cho cuộc sống hiện tại. Cho những áp lực công việc mà con đang hằng ngày gặp phải Ba đã từng nói với con “Rồi sẽ có lúc con phải tự mình giải quyết những vấn đề của mình, đó là lúc con trưởng thành”.
Ngày trước, con đã nhiều lần tự hỏi “rốt cuộc thì bao giờ mình mới trưởng thành vậy ?”. Nhưng bây giờ, nếu có ai đó hỏi con : điều gì khiến con hối hận nhất? Nếu có một điều ước, con sẽ ước gì ? Con sẽ trả lời với họ, điều con hối hận nhất, chính là : Trưởng thành Điều ước của con là : thời gian có thể quay lại, và vĩnh viễn dừng ở khoảng thời gian con còn nhỏ Ngày bé, nếu có thể biết trước Trưởng thành chính là khi những tiếng cười ấu thơ biến mất, nhường lại cho âu lo và nước mắt. Cho cô đơn và áp lực. Con sẽ chẳng bao giờ muốn mình lớn lên. Con sẽ chẳng bao giờ muốn mình trưởng thành Ngày bé, nếu có thể biết trước Trưởng thành là khi những người mình yêu thương và yêu thương mình nhất trên đời sẽ rời bỏ mình về một thế giới khác. Con sẽ không bao giờ mong mình trưởng thành Ngày đó nếu có thể biết trước, Trưởng thành là khi nửa đêm thức giấc, hoài niệm và rơi nước mắt khi nhớ về những ngày xưa cũ. Con sẽ không bao giờ mong muốn được trưởng thành nữa
Nếu biết trước, Trưởng thành là mất mát. Con sẽ chẳng bao giờ mong muốn được lớn lên...
Người dự thi: Huỳnh Nguyễn Ngọc Diệp