Trưởng thành là khi nghĩ rằng mình đã lớn, nhưng khi về với bố mẹ vẫn cứ còn trẻ con
Trưởng thành là khi nghĩ rằng mình đã lớn, nhưng khi về với bố mẹ vẫn cứ còn trẻ con
Tôi, một cô giáo dạy tiếng Anh, 24 tuổi, sống tại thành phố Hồ Chí Minh, có nhà riêng, lương ổn định. Chắc là, tôi trưởng thành.
Khi nhắc đến thể thao, người ta hay nói đến bóng đá, cầu lông, bóng bàn,… Riêng đối với tôi, có lẽ tôi lại dành niềm yêu thích cho môn cờ vây. Tôi thích cờ vây bởi sự đơn giản và mộc mạc của nó. Mọi thứ bắt đầu từ một bàn cờ trống, sau đó phát triển đến khắp bàn cờ. Chỉ với hai quân cờ đen trắng nhưng mỗi nước đi như đang thể hiện toàn bộ những gì tôi nghĩ. Tôi yêu cờ vây cũng bởi vì tôi yêu anh. Anh vốn là thầy dạy cờ vây cho tôi. Còn nhớ có lần anh thức khuya chỉ cho tôi từng bài tập nho nhỏ, tôi buột miệng bảo: “Anh có thấy mình thật kiên nhẫn không? Sao em thấy anh kiên nhẫn vô địch luôn! Rất tận tình giảng giải cho em từng chút một nhé!”
Anh cười, bảo rằng “Vì anh đang nói thứ anh thích, với người anh thích.” Và thế là chúng tôi quen nhau. Tôi và anh có một tình yêu giản dị, thi thoảng cũng có những cãi vã như quân đen, có lúc lại vui chơi quên trời đất như quân trắng. Hạnh phúc nhẹ nhàng len lỏi và đan xen vào từng thước phim của chúng tôi. Anh hay nói những bức hình đen trắng và cờ vây cũng giống nhau, bởi thứ được chụp lại chính là tâm hồn người trong ảnh. Tôi và anh lang thang khắp nẻo đường, cùng về chào bố mẹ tôi, cùng nhau đọc sách và chỉ cho nhau những gì nên học.
Cứ thế, tình cảm đong đầy như trồng một cái cây, đơm chồi nảy lộc rồi lớn lên. Sau đó, chúng tôi chia tay. Bố mẹ tôi gặng hỏi lý do nhưng tôi không nói. Tới giờ, tôi vẫn không thể quên được ngày chúng tôi không còn là một đôi, giống như một cánh chim trời đang trên đà gió bỗng ngả nghiêng, chao đảo rồi rơi xuống. Nếu bạn đã từng biết về định luật Murphy, cái định luật quái quỷ nói rằng khi một chuyện tồi tệ xảy ra, nhất định nó sẽ đến theo cách tệ nhất. Tôi chuyển nhà, ngôi nhà đã gắn bó suốt bốn năm; tôi thất nghiệp; tôi thất tình. Tôi cũng chọn luôn cái cách tồi tệ nhất để nhìn ra thế giới, đó là đóng chặt cửa ở trong nhà và ló đầu ra đôi lúc. Tôi điều trị bệnh trầm cảm trong suốt một năm sau đó, miệng luôn nói với người nhà rằng tôi không sao, thế nhưng những nỗ lực của tôi để ngăn cản bản thân tìm tới cái chết mới thực sự là cuộc chiến tôi đang đấu tranh. Rồi tôi nhận ra rằng, những vết cào xước trên cơ thể không còn đau nữa, ngay cả việc chị gái tôi sinh bé gái đáng yêu cũng không còn khiến tôi thấy vui vẻ nữa.
Tôi trở thành một cô giáo Tiếng Anh sau đó, lương khá, có nhà riêng, tôi cứ thế một mình vùi đầu trong sách và cờ vây. Không làm gì mà cũng chẳng cảm thấy gì. Có người bảo bị người khác nói xấu trong công ty sẽ rất khó khăn, bị sếp la cũng sẽ mệt mỏi, chuyển công tác cũng cần phải cố gắng, đối với tôi, tất cả đều rất bình thường. Tôi vượt qua tất thảy. Nhờ đọc sách nhiều, tôi biết mình phải làm gì và nên làm gì. Tôi cười với thế giới, tôi mua cái này cái kia cho bố mẹ, cố gắng làm một người con ngoan và tỏ ra mình ổn. Lúc ấy, tôi nghĩ rằng không gì có thể quật ngã được mình nữa, mình kiên cường lắm, mình giỏi lắm, mình trưởng thành rồi.
Một ngày, khi tôi nhận được tin nhắn của bố rằng: “Bố mẹ rất yêu con, bố mẹ luôn bên con. Con mạnh mẽ lên, có điều gì hãy chia sẻ cho bố mẹ, sẽ giải quyết được tất cả con nhé.” Vào giây phút đó, nếu như cảnh tôi “giác ngộ” được chuyển thể thành một bộ phim thì chắc sẽ có khúc trái tim đóng băng bắt đầu đập trở lại. *cười* Tôi khóc như mưa khi đọc được tin nhắn ấy, phát hiện ra, trưởng thành là khi nghĩ rằng mình đã lớn lắm rồi, nhưng khi về với vòng tay bố mẹ hãy cứ còn bé ơi là bé…
Người dự thi: Hoàng Phương Anh