Trưởng thành là khi một trái tim nóng bị một cái đầu lạnh chi phối

11/06/2018

Chia sẻ bài viết:

Trưởng thành là khi một trái tim nóng bị một cái đầu lạnh chi phối

Nón có Mẹ! Chị Bảy vứt Nón vào một góc cạnh kệ giày dép, vừa đi vừa nói với gả chồng, bước chân chị xa dần thì âm vang nhỏ lại... Câu cuối cùng Nón nghe được là: "Đưa cho bà Ba bán xôi đầu xóm"! Vậy là Nón về với chủ cũ. Ban nãy, bà Ba bán xôi (chủ của Nón), thiếu 2 ngàn tiền thối, bả nói với chị Bảy: "Cho Cô thiếu, mai Cô trả bù nhé"! Vừa dứt câu Cô với luôn chiếc Nón treo trước chiếc xe đạp tay đưa miệng vội: "Con cầm chiếc nón đội tạm kẻo ướt đầu, về bệnh lại khổ"! Mưa to quá, nước vụt thẳng vô mặt Nón, gió giật mạnh, Nón được đưa liền tay sang chị này! Đường đi, chị lẩm bẩm "hai ngàn gần nửa gói xôi"... Nón suy ra "Cô bán xôi đổi mình để trừ hai ngàn ban nãy, mà không phải, bà Ba thiếu tiền bả nói mai trả, đưa nón là giúp chị tránh được mưa hắt vào mặt, ngấm vào đầu". Rồi Nón mừng thầm, nghĩ: "Mặc kệ, chỉ cần chuyền tay nhau, mình từ người này đến với người nọ, kệ họ quá đáng với ai, càng qua nhiều người càng sớm về kể mẹ nghe "Chuyện một trăm sợi tóc cứu một Nón con của Mẹ". Mẹ của Nón là Những Bình Yên, Mẹ là người cuối cùng sinh ra Nón. Hôm Nón chào đời chính là hôm chồng của Mẹ mất.

Ngày đó, "con trâu đi trước cái cày theo sau", chồng của Mẹ dắt trâu đi cày ruộng thì bị trâu húc chết. Khi đó mẹ mang bầu 8 tháng đứa con thứ ba, thương chồng, mẹ ở nhà tranh thủ bòn đủ cách, mượn khuôn, xin lá cọ, tuốt vành tre để chằm cho chồng chiếc nón bằng cả tình thương yêu. Mẹ nghĩ giản đơn rằng: "Tuy không đẹp sắc xảo, nhưng anh ấy sẽ hiểu tấm lòng của mình, nắng có gắt, mưa có nặng hạt nhưng dạ vui thì mệt nhiều hóa ít". Nón ra đời, ngay lập tức Mẹ mang nón ra đồng, bụng mang dạ chữa nhưng Mẹ đi lẹ lắm, đến nơi, Mẹ khựng người… Nón không tả nỗi cảnh Mẹ đau đớn nhìn chồng nửa thân dưới bùn đất, nửa thân phơi nắng, Mẹ kêu trời khôn thấu… Mẹ oán hận đủ điều, Mẹ đem Nón đốt đi... Mong chồng của Mẹ sẽ nhận được tình cảm của Mẹ, mẹ vọng theo đám lửa: “Đợi các con trưởng thành, em sẽ theo anh, em không để anh chịu uất ức một mình nữa”. Khi bị đốt đi, Nón trách, Nón giận Mẹ, Nón hận Mẹ chăm ẵm Nón làm gì để Nón quen với thương yêu, chưa kịp trả ơn thì Mẹ nỡ lòng vùi thân Nón vì người chồng đã chết. Biến thành tro, Nón chẳng đến tay người chồng của Mẹ, Nón nghe bọn đầu trâu mặt ngựa truyền tai nhau: "Cha kia mạng lớn, chưa tới số"! Nón như vỡ òa, chẳng biết nên vui hay buồn, Nón thương Mẹ, Nón nghĩ Mẹ sẽ không cô quạnh, Mẹ sẽ có người đỡ đầng lúc sinh con, Mẹ sẽ không đau khổ một mình, không phải cực thân gồng gánh nuôi các con khôn lớn, Mẹ không cần chết theo chồng như khi Mẹ đốt Nón. Càng nghĩ, Nón càng trách Mẹ, Nón oán giận Mẹ, sao nỡ đẩy Nón đến địa ngục này, một mình! Nón lang thang xó này đến xó nọ tìm Mẹ, Nón nhớ mẹ lắm, Nón không oán trách Mẹ nữa, Nón cầu mong được gặp Mẹ. Đúng lúc gặp một ông lão tóc bạc phơ đưa Nón một chiếc nón cũ, ố màu và bảo: “Ngươi có quyền mượn thân chiếc Nón này, gom đủ một trăm sợ tóc bạc của một trăm người phụ nữ khác nhau, ta sẽ cho ngươi trở về với Người ngươi xem là Mẹ kia. Nhưng với điều kiện, mỗi một sợi tóc bạc có được, ngươi phải chứng minh được sự trưởng thành của ngươi từ người đó". Nón vội đồng ý! Ông lão biến mất.

Đang suy nghĩ trưởng thành là gì thì Nón đã nằm ngay ngắn trước chiếc xe đạp của bà Ba bán xôi. Bà Ba chính là người chủ của sợ tóc bạc đầu tiên trên con đường ‘Tìm gặp Me Bình Yên” của Nón. Nón nghĩ rất nhiều, khi được làm con của Mẹ Bình Yên, nón sẽ như thế nào? Nón tự trả lời rồi tự xóa câu trả lời lẫn câu hỏi đó đi… Nón không biết, sao Nón dễ thương Mẹ, cũng dễ oán giận Mẹ, rồi lại nhớ Mẹ, thèm được làm con của Mẹ. Còn bây giờ, Nón muốn gì cơ chứ! Có phải Nón chỉ là một đồ vật được tạo từ tình cảm của Mẹ nên mọi thứ trong Nón trở nên bình yên, giản dị như chính cái tên Nón đặt cho Mẹ. Nón băng khoăng trưởng thành là gì, sao lúc đó mẹ hứa khi các con của mẹ trưởng thành thì mẹ sẽ theo chồng, không để chồng uất ức một mình. Có phải khi các con của mẹ trưởng thành thì cũng là lúc Mẹ chết. Lúc này, Ông lão xuất hiện, chưa kịp để Ông lão nói gì, Nón chậm rãi nấc từng lời: “Bà Ba bán xôi, thức khuya dậy sớm, bà Ba hà tiện thường xuyên ăn xôi với muối trắng, nên bà có rất nhiều tóc màu trắng và vị mặn của muối”! Ông lão ngạc nhiên, nói: “Có muốn làm con của Mẹ ngươi nữa không”? 

Nón uất ức, Nón muốn nói có, à mà không, nhưng thực sự là có xen lẫn không. Nón sợ, Nón làm con của Mẹ trong gia đình có ba người con. Nón sợ lắm, nhìn cảnh bà Ba đốt nhang đặt cơm lên trước mấy bức ảnh mỗi bữa ăn, bà khấn: “Mấy đứa về ăn đi con”. Nón rất sợ làm con của người khác, Nón sợ người tóc bạc đau buồn tiễn kẻ đầu xanh! Với Nón, trưởng thành là biết cách biết ơn, biết tha thứ, Nón biết ơn Mẹ Bình Yên đã tạo ra Nón để Nón có cơ hội che nắng buổi sớm cho bà Ba, che mưa buổi chiều cho chị Bảy.

Với Nón, trưởng thành là biết đau vì người khác, là Mẹ Bình Yên muốn chết theo chồng nhưng vẫn cố sống tiếp vì các con; là bà Ba đau khổ sống, cực lực làm việc, đến mức mồ hôi rịn mặn bết tới ngọn tóc vẫn không có thời gian để gội, hoặc bà tiết kiệm thêm một ngàn dầu gội để gom thêm tiền lo cho chồng điều trị bệnh ở bệnh viện chợ Rẫy; trưởng thành là chính Nón biết đau cho chính chọn lựa của mình. Trưởng thành là khi một trái tim nóng bị một cái đầu lạnh chi phối, trưởng thành để tình cảm nhưng không đến mức mù quáng và cũng không lý trí đến vô tình.

27500773_823214394528844_8318674475253742219_o

Sài Gòn sau mưa, không nghe được tiếng ếch nhái! Trưởng thành khi một cô gái vô tư nhưng không vô tâm, trưởng thành là ngay khi muốn khóc, muốn gọi điện kể mạ nghe những điều vụn vặt nhất nhưng vẫn mím chặt môi, gồng mình, chỉ để mạ bình yên! 

Người dự thi: Khương Thị Tình

Thay lõi đúng hạn, bảo vệ gia đình bạn

Nước sạch trọn đời, máy bền bỉ hơn

Lõi lọc thô (đến 12 tháng), Màng RO (từ 24-36 tháng), Lõi lọc chức năng (từ 12 tháng)

*Lưu ý: Các sản phẩm lõi lọc sau khi thay nên được xả đúng nơi quy định, thùng rác dành cho nhựa tái sinh.