Trưởng thành là khi con không còn chỉ nghĩ đến bản thân mình
Trưởng thành là khi con không còn chỉ nghĩ đến bản thân mình!
Trưởng thành là khi con không còn chỉ nghĩ đến bản thân mình!
Hôm qua chị gái gọi, bảo ở nhà đã vào vụ mùa, nào thóc, nào lạc, nào ngô mà bố đi làm xa, chỉ có mỗi mình mẹ làm nên mệt lắm. Rồi hôm qua bố gọi, khoe với con gái là bố vừa mua chiếc tivi cũ, có một trăm thôi con ạ. Nghe giọng háo hức và vui mừng của bố, bỗng thấy sống mũi cay xè đến lạ. Và cũng hôm qua thôi, trong ví chỉ còn có 20.000 đồng. Không dám đi chợ để mua 2 miếng đậu phụ dù chỉ có 4000 thôi, đành ăn chút cơm với lạc vừng để tiết kiệm từng chút ít cho đủ tiền phòng, nhưng vẫn thấy vui đến lạ. Những khoảnh khắc ấy khiến bản thân nhìn lại mình và thấy mình đang dần trưởng thành hơn từng ngày.
- Đó là tranh thủ mọi lúc để đi làm thêm ngoài giờ học, cố gắng kiếm tiền, không phải để mua quần áo hay ăn uống như bạn bè xung quanh, mà để làm sao không phải cần dùng đến tiền mà bố gửi.
- Là tính toán cụ thể mỗi khi nhận lương, luôn tính làm sao để tháng này tiết kiệm được vài trăm nghìn, mỗi tháng 1 ít để đủ đóng tiền học đầu năm.
- Là thấy lòng hân hoan lắm, vui mừng lắm khi gửi về cho mẹ được hộp sữa canxi dù nó đắt bằng tiền ăn 2 tháng của mình.
- Là luôn nghĩ làm sao góp được tiền để khi ra trường, mua cho bố mẹ chiếc tivi, để bố mẹ không phải dùng cái tivi màn hình lồi của ngày xưa, nhỏ xíu như chiếc máy tính vậy.
- Là khi nhận được học bổng, điều đầu tiên nghĩ ngay đến không phải là tự thưởng bản thân, mà là nghĩ làm sao để gửi số tiền này về cho mẹ lo cho em ăn học ở nhà. Và cũng thấy mình trưởng thành hơn trong cả những lần yếu đuối và mạnh mẽ.
- Là khi về quê khóc nức lên nhìn thấy mẹ gầy sọp đi, gò má rõ hẳn ra.
- Là khi xa nhà, khóc 1 mình, lặng lẽ, cô đơn nhưng không dám gọi về, sợ bố mẹ lại lo lắng.
- Và còn là khi lo sợ, lo sợ tốc độ bố mẹ già nhanh hơn tốc độ mình trưởng thành. 20 tuổi, tôi nhận ra nhiều giá trị cốt lõi trong cuộc sống này.
Người ta bảo tôi già dặn và suy nghĩ chín chắn. Tôi cũng mong được như thế. 20 tuổi, tôi bắt đầu hiểu được những áp lực cơm áo gạo tiền, thấm dần được những lọc lõi của xã hội. Tôi nhận thấy mình càng phải trưởng thành nhiều hơn. Khi không còn chỉ nghĩ đến sung sướng cho bản thân, tôi nhận ra mình đã trưởng thành hơn rất nhiều, từ tình yêu thương vô bờ của bố mẹ và gia đình. Nhận thấy, cuộc sống là 1 hành động cho đi.
Người dự thi: Nguyễn Thị Giang