Trưởng thành là khi chúng ta đã có khả năng chăm sóc bản thân
Trưởng thành là khi chúng ta đã có khả năng chăm sóc bản thân
Trưởng thành?
Thi thoảng khi hai vợ chồng bạn vẫn dành thời gian cho nhau, cùng xem một bộ phim tâm lý, đang đến hồi tình cảm đặc biệt bỗng hai anh cu con từ đâu nhảy vào, mắt anh cu lớn dán vào cảnh nhạy cảm, mình vội nhảy vọt kênh khác, nó gắt lên tỏ vẻ bực mình "Con đang xem mà, mẹ bật kênh đấy làm gì?" "Con không cần phải xem đâu, phim đó dành cho người lớn". Nó lý sự "Như thế nào là người lớn, chả nhẽ con không được xem à, mẹ thật là vô lý" "Khi con lớn, con trưởng thành thì mẹ sẽ không cấm con xem, được chưa? " . Mặt nó ngây ra "Trưởng thành, trưởng thành là khi con 18 tuổi hả mẹ?". Thằng em bốn tuổi nhao nhao "Con 4 tuổi, giờ con 4 tuổi, bao giờ thì 18 tuổi hả mẹ?"... Uh, biết lý luận như thế nào về cái từ trưởng thành chứ trong khi đôi lúc mình vẫn còn thật trẻ con. Có gia đình rồi, đi làm rồi, có tiền từ việc làm bạn kiếm được và có khả năng chi trả những chi phí sinh hoạt của một cuộc sống, nhưng sao mỗi khi nói đến trưởng thành vẫn cảm thấy mình rất non. Không biết nên diễn tả nó như thế nào đấy, chỉ biết là nhìn bố mẹ cũng già yếu và mình cũng đã có chồng con, có cuộc sống đơn thuần như bao người bình thường khác mà vẫn cảm thấy đôi cánh mình chưa đủ rộng, đủ độ cứng cáp dẫu rằng trải qua không ít thăng trầm của cuộc đời.
Phải chăng, Trưởng thành là khi chúng ta đã có khả năng chăm sóc bản thân một cách hoàn thiện từng ngày, có kinh nghiệm sống, có sự trải nghiệm để sau mỗi lần vấp ngã chúng ta lớn dần lên. Trưởng thành là khi ta đã biết đặt mình vào vị trí của cha mẹ, của ông bà, hiểu rõ sự hy sinh và cũng tìm thấy một sự hy sinh mới của chúng ta đối với sự phát triển của thế hệ sau này. Và đôi khi ta lại thấy mình là một chỗ dựa nhỏ bé về mặt tinh thần đối với bố mẹ, ông bà, để ít nhất khi nhìn thấy chúng ta, mọi người cũng đã đặt chút niềm tin và sự hy vọng được thấy một con người có nghị lực, có bản lĩnh và mục tiêu phấn đấu đến những điều tốt đẹp.
Có người nói, trưởng thành, hãy liên tưởng đến hình ảnh của một cái cây. Khi nó còn rất bé, chỉ là một cái hạt nhân, mọc ra hai lá mầm xanh non mỡn, rồi năm tháng qua đi, nó lớn dần lên trong giông bão, nắng gió, đủ các sự biến đổi khí hậu. Nó dần thay hình đổi dạng, từ một cái cây lá non tơ, xanh mướt, thân vẫn phẳng lì, trơn bóng, bỗng thay dần hình dạng trở nên gai góc, xù xì hơn, cành lá đâm chồi cũng mạnh mẽ, khẳng khiu hơn, và màu lá trở nên thẫm hơn rất nhiều. Từ một cái cây uốn éo lả lướt tưởng chừng như có thể bị gió bão đốn ngã như bao cái cây khác, nó lớn dần lên, cả về chiều cao, bề rộng, lẫn độ chống chọi trước bão giông của thiên nhiên, trước nắng nóng tưởng chừng hút cạn mạch nguồn nước từ lòng đất. Trưởng thành, có lẽ với tôi còn là cả một quá trình rất dài, nơi tôi kết nối cả sự từng trải với kinh nghiệm sống và khả năng vượt qua được giới hạn của bản thân mình.
Không phải chỉ đơn thuần là bạn 18 tuổi đâu, chẳng có một giới hạn nào cụ thể cho việc làm cho bản thân mình mạnh mẽ lên được cả.
Người dự thi: Vũ Thị Huyền Nga