Trưởng thành là khi cách tư duy và suy nghĩ của bạn đã thay đổi nhưng bạn vẫn là chính mình
Trưởng thành là khi cách tư duy và suy nghĩ của bạn đã thay đổi nhưng bạn vẫn là chính mình
Thời còn bé mình vẫn cứ là một đứa nhóc thích bố mẹ chiều chuộng, đôi lúc còn cảm thấy bố mẹ thương anh hai hơn vì cứ mỗi lần chỉ biết anh hai đi học từ Sài Gòn về là lúc đó nhà tràn ngập đồ ăn ngon và mẹ mua biết bao nhiêu thứ cho anh để anh mang lên thành phố. Tuy nhiên đến thời điểm hiện tại mình đã là một cô học sinh cấp 2 mình đã suy nghĩ khác đi và cũng đã biết lí do vì sao khi anh về thì thường có đồ ăn ngon. Mình thường xuyên lên Sài Gòn thăm anh, còn dặn mẹ là nhớ mang thật nhiều đồ ăn bổ dưỡng cho anh, giờ mình đã biết ở xa nhà ai cũng muốn ăn cơm mẹ nấu.
Những lúc lên thăm anh thấy tủ lạnh trống trơn, các dụng cụ nấu bám đầy bụi, hỏi anh mới biết toàn đi ăn quán. Những lúc như thế mình cảm thấy thương anh nhiều hơn. Nếu như hồi xưa mình suy nghĩ được như vậy chắc mình đã tạo được điều vui cho anh và làm anh cười nhiều hơn. Chính là khoảnh khắc ấy mình chợt nhận ra rằng mình đã thật sự lớn hơn rồi, còn biết suy nghĩ cho người xung quanh, cái đó có phải người ta thường gọi là "trưởng thành" không, mình không dám chắc nhưng đó là sự thay đổi khá lớn trong cuộc đời mình.
Sau này có rất nhiều thứ xảy ra mà mình có thể nói rằng mình đã thực sự thay đổi, đặc biệt là ở lối tư duy và cách suy nghĩ của mình về tất tần tật mọi thứ. Mình đã thật sự biết ơn những người giúp đỡ mình, biết ơn vì mình đã sinh ra thành một con người bình thường không bệnh tật, biết ơn vì có bố mẹ, anh hai một tổ ấm tuy nhỏ nhưng hạnh phúc, biết ơn những lúc thất bại vì đã cho mình những bài học quý giá, những kinh nghiệm sống quan trọng, biết nói lời xin lỗi và cảm ơn nhiều hơn.
Đôi lúc mình còn chợt nhận ra mình không còn mít ướt như xưa nữa, biết cách giải quyết khi gặp vấn đề, và mình đã... biết đi xe máy, tuy đó là điều bình thường nhưng khoảng thời gian bố mẹ tập xe máy cho mình, mình thật sự cảm nhận được tình cảm mà bố mẹ dành cho mình. Những điều nhỏ nhặt như thế nhưng lại chính là động lực thúc đẩy mình phải làm điều gì đó để đối đáp lại thứ tình cảm lớn lao bấy lâu nay. Mình nghĩ rằng mình còn phải rèn luyện, học tập nhiều hơn nữa để tiếp tục trưởng thành chứ, mọi thứ vẫn đang còn diễn ra mà.
Theo mình chúng ta hãy cứ sống để mọi chuyện diễn ra như bình thường. Một lúc nào đó chúng ta hãy dành riêng thời gian cho bản thân ở một góc hay quán coffe để ngẫm, nghĩ những việc chúng ta đã làm được trong năm, trong tháng, trong tuần hay trong ngày mà chúng thể hiện được bản lĩnh của bản thân chính chúng ta, chúng ta đã thật sự trưởng thành!
Mọi việc xảy ra đều có lí do riêng vì thế có những lúc chúng ta lại trưởng thành trong những hoàn cảnh khác, trong mỗi câu chuyện đặc biệt. Trưởng thành không thực sự khó đâu vì '' khi chúng ta còn sống có nghĩa mọi thứ đều có thể xảy ra''. Mình xin hết. Mình xin cảm ơn ( cho những ai đọc hay không đọc bài viết này, cho chương trình khi đã tổ chức một cuộc thi thật ý nghĩa để mình có thể nói lên suy nghĩ cá nhân của bản thân mình và dành cho những người đã xuất hiện trong cuộc đời mình và làm cho nó thêm nhiều màu sắc. )
Người dự thi: Trần thị nhật Linh