Trưởng thành là khi bạn nhận ta những thay đổi trong con người mình
Trưởng thành là khi bạn nhận ta những thay đổi trong con người mình
Trưởng thành là khi bạn nhận ta những thay đổi trong con người mình
Khoảnh khắc đó, tôi biết mình đã lớn..
5h chiều, khi các tiếng hò reo của lũ bạn "chăn trâu cắt cỏ" ầm ĩ như ong vỡ tổ cũng là lúc tôi xin mẹ đi chơi trước khi vớ lấy chiếc xe đạp cà tàng thời niên thiếu của bà. Và cái trò chúng tôi rất có thể làm ngay sau đó là đi tắm sông, khỏi phải nói chúng tôi vui như thế nào vào những buổi chiều như thế. Mọi thứ cứ đều đặn và nhẹ nhàng như chẳng có gì có thể thay đổi được ..
Cho đến một hôm tôi phát hiện ra điều mà gặp ma tôi cũng không nghĩ mình hoảng sợ đến thế, chính xác hơn là ngạc nhiên.
Cũng là chiếc xe cà tàng đó, tôi lốc cốc đạp xe về nhà sau khi vật vã bơi từ bờ sông bên này sang bờ bên kia và ngược lại. Mặc dù đoạn từ sân nhà đến giếng nước ở tít cuối vườn rất ngắn nhưng bao giờ nó cũng là " trò chơi mạo hiểm" nhất mà tôi từng được thử. Ba tôi có thể nhảy xổ trong nhà ra, le le cây roi trên tay như chúa sơn lâm bị bỏ đói nhiều ngày. Những lúc như thế nếu ba có vồ lấy tôi thì cũng không lấy gì làm lạ. Vì lí do đơn lúc tôi về nhà mặt trời đã ở tít sau rặng tre và cái thứ ánh sáng nó phát ra đã hiu hắt như ánh đèn dầu. Riêng hôm nay thì tôi không lo, tôi về sớm và chiếc Honda của ba tôi không chễm chệ trước sân. Nhưng như tôi đã nói , " cái hôm đó" chính là ngày hôm nay. Trong chiếc gương vỡ nhiều góc được để kế bên giếng nước đầy riêu rong, tôi nhận ra chiếc áo sứt chỉ vai mà tôi đang mang nó không phẳng lì như trước nay tôi vẫn biết.
Một sự thay đổi lớn lao.
Giống như bao điều trên thế giới này đều được phơi bày một cách tinh tế nhất để người ta có thể nhận ra nhưng nó không quá rõ ràng hay " bộc trực ". Đúng ! Tôi thấy cái gì đó phập phồng, đúng hơn là nhô ra dưới lớp áo mỏng còn chảy nước tong tong xuống đất. Cái gì đó là cái gì ? Bản thân tôi không nhận thức được nhưng nó ghim vào tâm hồn tôi một cảm giác không thể đặt tên ngay tức thì. Cảm giác như bạn bước vào lễ đường và lạ lẫm ngay cả với chú rể. Tôi đã lạc đi đây ? Điều đó xảy ra không lâu vì tôi đã tìm-được-đường-về.
Ngày hôm sau, khi có tiếng xe cọt kẹt đầu ngõ thì có nghĩa là mẹ tôi đã đi chợ về. Trong chiếc làn nhỏ treo ở ghi-đông, mẹ rút ra một bao nhỏ màu đen và đưa nó ra trước mắt tôi :" Từ giờ, con sẽ phải mang cái này". Tôi đón lấy bằng hai tay lẽn bẽn như cô gái lần đầu tiên được nhận thứ quà nhỏ từ tay người yêu , ngại ngùng pha chút vị sợ sệt. Từ đó, tôi bắt đầu mang "cái này" mỗi ngày mà thực chất là chiếc áo nhỏ hai dây như bao người con gái đến tuổi lớn khác, năm đó tôi lớp 9.
Cũng từ năm đó, tôi nhận ra những thay đổi trong cơ thể mình , tâm trí mình và cả nhận thức nữa.
Cũng từ năm đó , tôi cảm nhận rõ hơn áp lực ở lớp áo dưới lồng ngực mình.
Cũng từ năm đó, tôi biết những cơn đau bụng hàng hạ đều đặn vào " những đêm trăng".
Cũng từ năm đó, tôi mới thấy đôi mắt của cậu bạn bàn bên long lanh như thế nào, và lúc cậu như thế với người con gái khác trái tim tôi đau bao nhiêu.
Cũng từ năm đó, tôi cũng biết áp lực xã hội lên mỗi con người và hẳn là lên tầng lớp như gia đình tôi.
Và cũng từ năm đó, tôi biết đôi vai mẹ, tấm lưng bố phải gồng gánh điều gì. Những ăm tháng đó, tôi vất vả 1, bố mẹ vất vả 10.
Từ đó, cũng là khi tôi trưởng thành.
Xã tôi không có trường cấp 3, tôi phải thi vào trường huyện, hoặc đậu hoặc ở nhà. May mắn thay , tôi đậu, điểm thi không cao lắm nhưng cũng không thấp lắm. Nhưng chuyện đó vẫn thật vui, ở xóm nghèo của tôi, đậu vào trường công ở huyện là điều ít khi xảy ra và thế là đã đỡ hơn bạn bè tôi - những người không có điều kiện học trường tư và thi cũng không đậu, nếu không đi học họ sẽ gần như ở mãi xóm nghèo đó, có một cuộc đời vất vả như mẹ tôi.
Ngày cầm giấy nhập học, tôi vui nhưng lo. Không phải cái lo lắng đột ngột , cần giải quyết chuyện gì đó ngay tức thì mà là nỗi lo chầm chậm, lâu dài, thấm vào tâm trí những năm tháng đó và những năm tháng tiếp theo. Tôi sợ ba mẹ tôi vất vả.
Rồi thì tôi cũng nhập học và đi học. Ở thành phố khác quê lắm. Khác nhiều ! Và khác gì chắc tôi không phải kể ra. Những cái khác nhất đối với tôi có lẽ là bạn bè. Bạn bè thơ ấu là những gì tinh khiết ngây ngô nhất, nó như giọt sương mát lành làm ướt cây cỏ tuổi thơ. Bạn bè ở đây thì khác hoàn toàn, tôi boàng hoàng khi chứng kiến cuộc sống của họ mà nó chỉ xuất hiệnu với tôi vào những đêm tôi ngủ không đủ say. Họ được đưa đón đi học bằng xe mà bố tôi vẫn gọi là "trời nắng như trời mưa", được mang những bộ áo quần có khi bằng tiền mẹ tôi làm cả tháng, dùng chiếc điện thoại mà tôi ngỡ mình sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy và cách họ đối xử với những người ở quê lên như tôi, cũng khác.
Lúc đó, tôi hiểu trong xã hội này, giữa có tiền và không có tiền khác nhau như thế nào. Bạn bè không xa lánh tôi, nhưng qua cách nói chuyện, tôi biết họ nghĩ gì về địa vị xã hội của mình.
Sau hai tháng học , tôi gọi về cho mẹ, xin tiền đóng học. Chỉ hai ngày sau, tôi có điện thoại của bưu điện. Lúc nhận từ tay cô giao hàng gói tiền được gửi. Mọi thứ tôi vẫn nghĩ thật bình thường cho tới lúc mở ra. Bạn biết không ? Đó là gói tiền nhiều mệnh giá từ lớn nhất đến nhỏ nhất, có cả tiền làm thuê của ba, tiền bán đàn gà của mẹ, tiền bán sách vở cũ của tôi, có cả tiền mẹ mượn bà, mượn dì và mượn ... cả hàng xóm. Tôi khóc không ? Có. Nếu không khóc chắc tâm hồn tôi làm từ sắt vụn. Mà chả có sắt nào lại không chảy ra trước ngọn lửa yêu thương hi sinh cháy mạnh mẽ như vậy. Nhưng lúc đó, tôi biết vì sao mình phải học giỏi, phải thành công.
Lúc đó , là khi tôi trưởng thành !