Trưởng thành là khi bạn nhận ra giá trị của bản thân
Trưởng thành là khi bạn nhận ra giá trị của bản thân
TRƯỞNG THÀNH LÀ KHI TA NHẬN RA GIÁ TRỊ CỦA BẢN THÂN
Từ nhỏ, tôi luôn là cô gái mạnh mẽ, năng động, tràn đầy nhựa sống dù gia đình tôi thuộc tầng lớp trung lưu và có mấy lần rơi vào cảnh khó khăn do ba mẹ làm ăn thua lỗ, những món nợ tuy không nhiều nhưng là nỗi ám ảnh đối với ba mẹ tôi ngay cả khi đặt lưng xuống giường đi ngủ. Tôi hiểu nỗi lòng của ba mẹ mình, tôi ăn uống tiết kiệm, giúp mẹ làm mọi việc khi mẹ nhờ, thậm chí để kiếm tiền phụ gia đình tôi từng đi cắt lục bình non để bán. Để thu về được 5 ký lục bình được cắt suốt cả ngày mới xong, vậy mà có khi ngồi chợ mời hết cô này đến chú kia qua lại, không có ai mua, tôi cũng chỉ buồn một lúc rồi thôi...
Tuổi thơ tôi tuy có những lần vất vả, nhưng đó là do tôi muốn được làm phụ ba mẹ chứ chẳng khi nào ba mẹ bắt tôi làm việc gì ngoài khả năng của mình cả. Họ vẫn luôn rất yêu thương chị em tôi. Mặc dù nhà đang thiếu nợ, lại không còn cục đất chọi chim vì ruộng của ba đã bán hết để trả bớt rồi. Tôi vẫn luôn dặn lòng phải giữ vững tinh thần để bước vào Đại học, đó là cánh cửa sẽ giúp tôi thay đổi được hoàn cảnh gia đình mình sau 4 năm nữa thôi_tôi nghĩ vậy.
Quá trình 4 năm không dài, nhưng đó là cả chuỗi ngày tôi nhận ra mình có một ngọn lửa của niềm tin và nghị lực vô hình luôn cháy bỏng tôi. Dù là những ngày phải ăn cơm với kho quẹt tôi cũng vui vì trước mắt tôi luôn hiện lên cảnh tôi được ngồi vào bàn máy tính ở một văn phòng cơ quan ngôn luận nào đó_ một công việc mà tôi yêu thích, được có thật nhiều tiền từ việc đi làm của mình rồi mua 1 cái ti vi màn hình phẳng thay cho cái ti vi to đùng ở nhà để chiều chiều khi bán hàng xong ba tôi xem thời sự, sắm 1 chiếc ghế dựa, 1 cái nệm mới, 1 chiếc máy giặt để mẹ đỡ phải đau lưng, mỏi tay ngồi giặt đồ, mua thùng sữa cho ba mẹ bồi bổ....
Ra trường, mọi thứ không như tôi tưởng, tôi phải chật vật cả năm, làm đủ mọi việc cuối cùng mới xin vào được một cơ quan ngôn luận và làm Biên tập viên như tôi hằng mong ước. Với số lương và nhuận bút không tồi tôi đã mua sắm được những món quà như tôi từng nghĩ cho bố mẹ, và mỗi khi lãnh được tiền tôi thường chạy về xòe ra khoe với mẹ và ba: "đây, con gái của mẹ đã trưởng thành rồi đi làm có tiền nhiều rồi nè, ba mẹ giữ lấy để chi tiêu trong gia đình nhe". Lúc đó tôi nghĩ như vậy, nghĩ làm có thật nhiều tiền, mua sắm cái này cái kia cho ba mẹ là mình đã trưởng thành, mặc dù sâu trong thâm tâm tôi vẫn biết ba mẹ chỉ giữ giùm tôi số tiền đó chứ không hề xài của tôi, vì lúc này họ đã trả nợ xong là cũng có ít tiền tiết kiệm rồi. Ba mẹ luôn yêu quý tôi, mẹ hay lo sợ con có nhiều tiền xài hoang phí nên mới cầm để giữ giùm thôi.
Kiếm được tiền và công việc thì đang lên phơi phới nên tôi càng hăng hái, cứ nhào đầu vô công việc, xong việc thì về phòng trọ nằm vắt vẻo trên võng (vì nhà tôi cách chỗ làm hơn 40 cây số nên tôi phải ở trọ), có bữa ăn cơm có bữa ngủ quên tới sáng không ăn, tối thì thức khuya để viết bài, vì tôi có thói quen làm việc hiệu quả nhất vào lúc nửa đêm. Mãi mê cho đến khi một lần thấy mục mụn lạ ở ngực tôi mới đi khám, bác sĩ bảo mụn bình thường vài ngày tự rụng nhưng thôi đã lỡ đến đây rồi thì vào siêu âm coi bên trong có gì không. Tôi cũng đồng ý khám vì tâm trạng thoải mái nghĩ mình không có gì đâu, mình khỏe lắm. Khám xong kết quả siêu âm có 5 cục bướu lành tuyến vú. Lúc này tôi cũng không hề sợ, vì bác sĩ đã nói là theo chuẩn đoán là lành chỉ cần loại bỏ cục bướu sẽ khỏi. Một tuần sau tôi cũng đi làm tiểu phẩu theo như bác sĩ dặn, tiểu phẩu không đau lắm nên ít ngày sau tôi đi làm lại. 2 tuần sau lên lấy kết quả cụ thể sau sét nghiệm cục bướu, kết quả lành tính, cái này thì chắc ăn rồi vì đã xét nghiệm cục bướu luôn thì không có gì bàn cãi. Nhưng khi đó bác sĩ cũng kêu siêu âm các cục nhỏ còn lại vì hôm trước chỉ cắt 1 cục to nhất trong 5 cục bướu thôi, kết quả là 1 trong 4 cục bướu còn lại đã to lên gấp đôi và bác sĩ giải thích rằng đó là bướu lành, nhưng tùy vào cơ địa có thể phát triển rất nhanh, khi nào to quá thì tiểu phẩu tiếp.
Lúc này, tôi bắt đầu có 1 chút hoang mang, nhưng tôi vẫn rất tình, tôi không hề sợ cái gì cả, lúc ấy mẹ tôi cứ khóc lóc suốt ngày đêm (vì mẹ nghe đâu đó người ta nói là tuy bác sĩ nói lành nhưng có thể di căn rất nguy hiểm), tôi bắt đầu nỗi nóng với mẹ, vì tôi nghĩ mình chẳng có gì sao mẹ lại đi khóc nhiều như vậy. Mẹ bắt đầu những cược điều tra sức khỏe tôi hàng ngày, căng dặn đủ điều về chuyện ăn uống ngủ nghĩ, điện thoại reo một ngày hơn chục lần, tôi quạo vô cùng nhưng cũng ráng trả lời cho qua để không làm mẹ buồn, nhưng cũng không ít lần tôi cọc lóc với mẹ. Rồi là những ngày mẹ bắt tôi đi thầy thuốc nam để điều trị hết bệnh mà không cần làm tiểu phẩu nữa. Mẹ nghe ngóng chỗ này chỗ kia, ai chỉ chỗ nào hay là dắt tôi đến đó, tôi cũng cố gắng chiều ý mẹ mặc dù đi làm về mệt và lo đi thầy thuốc hoài ảnh hưởng đến công việc tôi. Nhưng cứ bị lôi đi hoài tôi rất rất là bực bội.
3 tuần sau khi điều trị với thuốc nam, mẹ bắt tôi đi khám lại, mặc dù mẹ rất ghét đi xe đò vì bị say xe, lại không rành đường xá ở Sài Gòn nhưng vẫn dắt tôi đi khám lại. Tôi thấy mẹ lo quá nên cũng đi khám cho mẹ vui, chứ tôi quen cái tính không xem trọng sức khỏe bản thân mặc dù tôi cũng mong mình luôn khỏe mạnh nhưng lại lười chăm sóc bản thân. Là con gái mà da đen trũi, đầu tóc đơn giản chẳng kiểu cọ điệu đà. Quay lại kết quả siêu âm màu của tôi, các cục bướu nhỏ xuống hơn phân nửa, mẹ tôi vui như trúng số đặc biệt thậm chí còn hơn thế nữa. Từ đó, mẹ tôi càng chăm chỉ kiếm thuốc nam và bắt tôi đi thầy thuốc nam, tôi sợ ảnh hưởng công việc nên nói với mẹ là đem thuốc lên nhà trọ tôi tự sắc uống. Tôi cũng kiên trì được hơn 1 năm, các cục bướu lúc này nhỏ dần nhưng vẫn không hết hẳn, bác sĩ không biết chuyện tôi uống thuốc nam vì tôi không dám nói, vì Tây Y thì có thể họ không chấp nhận cách điều trị khác. Họ bảo bướu lành có thể chựng lại không phát triển cứ theo dõi là được rồi không cần tiển phẩu hay uống thuốc gì cả.
Nghe vậy là yên tâm, tôi bắt đầu quay lại lối sống cũ thức khuya ăn uống không điều độ, uống ít nước và bồi bổ không đúng cách, tôi thấy sống thoải mái thích gì làm nấy như vậy đem lại hứng khởi hơn trong công việc viết lách của tôi. Lơ đãng đi việc điều trị mặc dù thuốc mẹ vẫn gửi lên cho tôi đều đều nhưng tôi cứ để quên trong tủ lạnh hư rồi bỏ, nhưng tôi vẫn đi khám định kì vì sợ các cuộc "khủng bố" điện thoại của mẹ. Bướu vẫn nhỏ bình thường. Nên bẵng đi thời gian tôi vẫn chỉ đi khám định kì và kiên ăn vài món theo lời dặn của thầy thuốc nam.
Khi tôi lập gia đình với người tôi yêu và quen hơn 7 năm, tôi quyết định có con. Lúc này tôi vẫn kiên những món theo lời thầy thuốc dặn, nhưng toàn món bổ. Vào ngày đẹp trời đi ăn với cơ quan sau buổi lễ kết nạp Đảng viên mới cho 2 đồng nghiệp, tôi ăn với cơ quan và tất nhiên họ biết chuyện tôi kiên cử nên cũng khuyên thiệt lòng thôi: "Em có bầu phải ăn cho con đừng kiên cử quá, gà này em ăn đi cho bổ". Tôi được di truyền gen yêu con của mẹ tôi nên hễ cái gì nghe nói tốt cho con tôi là tôi nhắm mắt đưa chân làm ngay. Tôi ăn gà. Ngày hôm sau, tôi đi ăn tiệc thôi nôi cháu của một người quen, tiệc đãi toàn gà vì nhà họ nuôi gà rất nhiều nên làm đãi luôn. Tôi lại ăn gà. Và quả thật, thầy thuốc nam nói không sai. Sau đó tôi đã bị trúng lại, cục bướu to không thể kiểm soát luôn, vì lúc đó tôi bầu hơn 5 tháng nên ngực bắt đầu căng, bướu căng do ăn phải đồ có phong nữa nên ngực to như muốn nổ tung, điều đáng nói là nó đau đến nổi tôi không thể ngủ được suốt đêm, đau đến nỗi tôi nằm vùi vì sợ, đau đến nỗi tôi phải khóc.
Chồng tôi không biết làm sao, cứ lấy khăn ấm chườm như trên mạng hướng dẫn vì nghĩ là sữa căng, anh ấy kêu tôi đi khám nhưng tôi rất sợ. Chịu đựng gần 1 tuần vẫn không thể nào ngủ được, tình trạng sức khỏe không tốt sợ ảnh hưởng con nên tôi đành đi khám. Bác sĩ nói phải rút dịch ra ngay nếu để lâu bị áp se, tôi sợ họ tiêm thuốc giảm đau để rút dịch sẽ ảnh hưởng đến thai nhi nên lấy phiếu hướng dẫn nhưng trốn về luôn. Chồng tôi lo lắng và bất lực, anh ấy cứ ôm lấy tôi vào lòng an ủi rằng tôi không sao, nhưng tôi hiểu ảnh cũng đang rất lo cho tôi và con. Tất nhiên tôi không hề nói cho mẹ tôi biết vì sợ bà ấy lo lắng. Tôi cố chịu đựng xem thế nào. Những đêm không ngủ được vì đau và sợ có thể mình ngủ rồi không tỉnh dậy được, tôi vò vò cái bụng lắng nghe cử động của con mà lòng đau như cắt, tôi tưởng tượng đến nhiều viễn cảnh xấu và đen tối rồi tự hù mình, tự làm bản thân xuống tinh thần.
Mỗi buổi sáng khi thức dậy thấy mình vẫn còn có thể ngồi dậy, xuống giường, nấu cơm, chờ chồng về ăn, và quan trọng là vẫn còn sống để nuôi con mình. Tôi thốt lên trong thâm tâm rằng: "Ôi mình vẫn còn sống", còn sống để đi tiếp chặng đường phía trước với biết bao sứ mệnh đang chờ mình: sinh đứa con thật khỏe mạnh cho người mình yêu và cùng anh ấy nuôi dạy con nên người, sống để còn phụng dưỡng ba mẹ lúc tuổi xế chiều, tóc bạc phơ. Sống để mỗi cuối tuần chạy về thăm ba mẹ, mua món gì ngon, mua đôi dép mới thay cho mấy đôi dép "lưỡi lam" (vì mòn) của ba mẹ, sống để tết cùng mẹ gói bánh tét, cuốn chả giò, kho nồi kho riệu, gói chả lụa, đi chợ tết mua vài chậu hoa, mua cho ba chiếc áo mới, vì ba mẹ quen tiết kiệm sẽ không dám mua sắm cái gì cho mình đâu; tôi phải sống để hàng ngày làm bữa cơm nóng hổi cho chồng sau giờ tan sở để anh không phải ăn cơm hàng cháo chợ; tôi sống để sắm từng món đồ nhỏ nhặt cho đứa con bé bỏng sắp chào đời, sống để còn được ôm con cho con bú, được cảm nhận tình mẫu tử thiêng liêng, được chăm con, vuốt ve và ôm ấp đứa con bé bỏng của mình,cho con tình thương của mẹ ruột (tôi sợ mình có bề gì, lỡ chồng lấy vợ sau thì khổ con) ...,
Nghĩ đến từng chút từng chút từng chút một tôi biết tôi phải giành lấy sự sống, tôi phải khỏe mạnh, còn sống là còn hy vọng. Tôi biết mình phải sống, với tôi lúc ấy việc được sống, được khỏe mạnh, được bình an, tôi không còn nghĩ tới những ai đã làm mình vui, hay đã làm mình bực bội, với tôi lúc ấy chỉ có suy nghĩ được khỏe mạnh lại là tốt nhất. Chồng tôi đều đặn và kiên nhẫn chở tôi đến thầy thuốc nam trước đây tôi theo trị, hơn 1 tuần sau khi dùng thuốc tôi khỏe lại, cục bướu xẹp xuống trông thấy. Vợ chồng tôi thở phào nhẹ nhõm. Ngày tôi chuyển dạ, chồng tôi đưa tôi vào bệnh viện sinh, mẹ và chị tôi cùng một vài đồng nghiệp đến ngồi ngoài cửa phòng sinh chờ tôi. Tôi sinh con nhanh và 2 mẹ con hoàn toàn khỏe mạnh, bác sĩ nói tôi có thể cho con bú mẹ bình thường. Niềm hạnh phúc thật lớn lao rộn vang trong lòng... Phấn đấu để có được vật chất là điều ai cũng phải làm để nâng cao đời sống! Điều đó là rất tốt nhưng cũng phải chăng lo cho bản thân, bình thường ta có thể nghĩ bản thân ta rất bé nhỏ không làm được gì lớn lao, hay ta nghĩ bản thân là sắt đá không biết hao mòn hư hao bệnh tật.
Hãy trân trọng bản thân vì mỗi người là một viên đá quý khác nhau có giá trị khác nhau, giữ gìn và trân trọng giá trị của bản thân thì mới làm được những điều ý nghĩa cho những người thân yêu và cho xã hội!!!
Người dự thi: Dương Hồng Mụi