Trưởng thành là khi bạn đủ yêu thương
Trưởng thành là khi bạn đủ yêu thương
TRƯỞNG THÀNH LÀ KHI BẠN ĐỦ YÊU THƯƠNG!
Thế nào là yêu thương? Cuộc sống hiện đại với nhịp sống hối hả, con người mải mê theo guồng quay của nó mà đôi khi bỏ quên những cảm xúc thực sự. Bạn lướt nhanh qua những dòng tin trên facebook, chợt dừng lại ở một bài viết về hoàn cảnh của một ai đó bất hạnh, bạn thấy họ thật đáng thương, sao họ lại có thể khổ đến như vậy. Những dòng suy nghĩ, sự đồng cảm hiện lên trong bạn, chỉ vài giây sau nó lại được thay thế bởi những cái tin hot hơn, đủ giật gân và nhiều like hơn.
Đấy có phải phải là yêu thương không? Mẹ nhờ chở đi khám bệnh, trong khi bạn đã có kế hoạch đi chơi với lũ bạn, bạn có sẵn sàng từ bỏ đi chơi để chở mẹ đi? Hay hứa hẹn vào một ngày khác, rồi đùn đẩy nhờ ai khác đi thay. Bạn mải mê cho những thứ của riêng mình mà không kịp nhận thấy vẻ đau đớn trên gương mặt già nua của mẹ, những hộp thuốc giảm đau vứt đầy nhà, hàng đêm mẹ không thể ngủ nổi trong khi bạn ngon giấc?
Hàng tháng bạn đưa cho bố mẹ một phần tiền lương, tất cả mọi thứ chi tiêu trong gia đình bạn không phải lo. Tối tối đi làm về có cơm canh đợi sẵn, rồi bạn chê cái này mặn cái kia nhạt, bạn yêu cầu hôm sau phải có món theo đúng sở thích của bạn. Đã bao giờ bạn quan tâm tới cảm xúc của mẹ chưa? Mẹ ở nhà với biết bao nhiêu là việc, bạn đã từng giúp mẹ mà trong lòng thực thoải mái, không một sự cằn nhằn, khó chịu hay ngày nghỉ là ngày bạn ngủ đến khi nào muốn tỉnh giấc? Bạn oán trách bố mẹ vì họ yêu cầu bạn phải thế này thế kia, bạn nghĩ mình đã lớn rồi, đã đủ trưởng thành và hiểu biết để phân biệt cái tốt cái xấu, bạn thấy bất đồng quan điểm với bố mẹ, bạn cãi lại, bạn thấy lạc lõng và không được yêu thương, nhưng đã khi nào bạn nghĩ bố mẹ luôn mong muốn và đem lại cái tốt nhất cho mình chưa? Bạn nghĩ càng lớn, càng nhiều tuổi thì bạn càng trưởng thành?
Nhưng trưởng thành với một trái tim đầy rẫy những mâu thuẫn, những ích kỷ, mất niềm tin vào cuộc sống, thì có được coi là trưởng thành? Con người khi sinh ra đều mang bản chất tốt đẹp, chẳng qua thời gian và dòng chảy cuộc sống khiến những đức tính ấy nó ngủ quên và tha hóa nhường chỗ cho sự tham lam, hận thù và toan tính. Có những người mãi mãi không trưởng thành vì họ đã đánh mất bản ngã, mất đi chính bản thân mình, dù có giàu có thế nào đi chăng nữa về vật chất. Yêu thương là khi bạn bỏ lại sự ích kỷ của bản thân, biết bao dung, tha thứ và biết cách quan tâm người khác, trước hết là yêu thương gia đình, yêu thương bố mẹ - người đã cho chúng ta được sống với đầy đủ tình yêu thương thực sự. Bạn mua tặng bố mẹ chiếc áo mới thay vì đưa vài đồng tiền vô tri vô giác, bạn dọn dẹp nhà cửa mà không cần phải nhắc.
Nguồn nước, không khí ô nhiễm, bạn sắm cho bố mẹ chiếc máy lọc nước, lọc không khí, những thứ đồ thiết thực với cuộc sống thường ngày, thay vì đi ăn uống, vui chơi ở một nơi đắt đỏ. Yêu thương không phải những lời nói sáo rỗng “ con yêu bố mẹ lắm” để rồi quên đi, mà yêu thương là những hàng động xuất phát từ trái tim. Bố mẹ đã sống hơn nửa cuộc đời, vì con cái, thời gian đã lấy đi mái tóc đen óng ngày nào, đổi lại mái tóc bạc màu và hung hung vì nắng gió. Sự vất vả hằn sâu trên gương mặt khắc khổ đen sạm của bố, những chấm đồi mồi chân chim hiện rõ trong từng nụ cười của mẹ, bàn tay đầy những vết chai sạn, tất cả những thứ ấy chẳng bao giờ lấy lại được, chúng ngày càng khắc sâu khi chúng ta càng khôn lớn. Những năm tháng hi sinh của bố mẹ là thứ mà không một ai được phép bỏ quên.
Khi nào là đủ yêu thương? Là khi mà bạn biết đặt mình vào hoàn cảnh người khác để suy nghĩ, để cảm thông. Là khi bạn dùng tình cảm để suy xét tình cảm chứ không phải lí trí đầy lạnh lùng và nguyên tắc. Là khi bạn nhận ra lỗi lầm của bản thân, biết lắng nghe và sửa đổi. Là khi bạn biết thế nào là đủ và bằng lòng với những gì mình có….
Trái tim con người vô cùng nhạy cảm, nó sẽ chỉ cho bạn biết thời khắc ấy Trưởng thành là thứ rất khó định hình, khó nắm bắt và mỗi người với mỗi hoàn cảnh khác nhau có cách thức trưởng thành khác nhau. Nhưng với tất cả, trưởng thành là khi trái tim những với yêu thương dẫn lối, để đích đến là hạnh phúc thực sự - điều mà ai ai cũng khao khát nhưng rất khó chạm tới.
Người dự thi: Phạm Thị Huyền