Trưởng thành là khi bạn biết rơi nước mắt trước sự vất vả của Cha Mẹ
Trưởng thành là khi bạn biết rơi nước mắt trước sự vất vả của Cha Mẹ
TRƯỞNG THÀNH LÀ KHI BẠN BIẾT RƠI NƯỚC MẮT TRƯỚC NHỮNG GIỌT MỒ HÔI CỦA CHA MẸ
Bạn đã bao giờ phụ giúp bố mẹ làm việc chưa? Bạn đã bao giờ vắng bố mẹ một ngày và tự làm mọi việc chưa? Bạn đã từng cáu gắt vì một món ăn mẹ nấu sao hôm nay chán thế, muốn bỏ bữa vì quanh đi quẩn lại mâm cơm chỉ có một hai món?
Chỉ khi lớn lên và tự mình làm những việc mà bố mẹ vẫn thường làm cho mình chúng ta mới hiểu được để làm được những điều giản dị đó không hề đơn giản. Tôi vốn sinh ra trong một gia đình bố mẹ làm nông nhưng mọi người nhìn tôi thì luôn nghĩ tôi nhìn có vẻ “tiểu thư”. Điều đó chắc bởi thật may mắn khi tôi được trời phú cho làn da trắng trẻo, mái tóc hoe hoe vàng và xoăn tự nhiên. Chẳng phải tiểu thư gì đâu từ nhỏ tôi đã quá quen thuộc với những đống rơm cao ngất, với những trận phơi thóc chạy cơn mưa mùa hạ, cũng theo bố mẹ ra đồng cấy, gặt, trồng đậu, trồng ngô,… tôi càng thấm thía hơn câu nói: “Ai ơi bưng bát cơm đầy Dẻo thơm một hạt, đắng cay muôn phần”
Thời gian ấy ngày ngày mẹ tôi đạp xe mấy chục cây số đi bán hàng, hôm nào được lãi hơn trăm nghìn là mừng lắm. Hồi đó với suy nghĩ của một đứa trẻ trước sự vất vả đó tôi chỉ biết “thương”. Sau này mẹ tôi chuyển sang bán ngô ở đường quốc lộ gần nhà mỗi khi rảnh tôi lại phụ mẹ bán hàng, trưa ra trông đổi cho mẹ về ăn cơm chiều lại đi học. Giấc ngủ trưa luôn là cái gì đó xa xỉ. Cứ thế, cho đến năm tôi học Đại học, nhà cách trường gần 30km để tiết kiệm tiền tôi đi đi về về chứ không ở trọ. Vì vậy, mỗi sáng đều dậy từ 4 rưỡi sáng để kịp tuyến xe buýt đầu tiên đến lớp. Một ngày đều đặn 6 tuyến xe buýt có những lần xuống xe tôi đã bật khóc vì chân đau không đi nổi. Nhưng khi nghĩ tới hình ảnh mẹ tôi mỗi ngày nắng mưa ngồi ngoài đường hơn mười tiếng đồng hồ kiếm từng nghìn một tôi lại có động lực bước tiếp. Và tôi không biết từ lúc nào mỗi khi ngồi trên xe buýt từ ô cửa nhìn xuống thấy mẹ ngồi bên lề đường bán hàng tôi luôn trực khóc. Luôn có cảm xúc như thế chạy qua khi tôi nhìn hay nghĩ đến hình ảnh đó.
Đến bây giờ vẫn vậy… Tôi đã ra trường và đi làm nhưng mỗi lần đi xe máy qua luôn có cái gì đó như nghẹn ở cổ. Tôi biết rằng sau bánh xe tôi đi luôn có sự dõi theo của người phụ nữ ấy. Dù có bao nhiêu chiếc xe chạy qua trước mặt thì mẹ tôi vẫn nhận ra con gái của mình. Mỗi bước đường tôi đi hiện tại và sau này không phải chỉ là sự cố gắng cho bản thân mà còn cho những người thân của tôi. Hình ảnh người mẹ luôn là nguồn động lực lớn lao để tôi thực hiện những kế hoạch của mình. Sự trưởng thành tôi chẳng biết nó là ở tuổi bao nhiêu, tôi chỉ biết với tôi nó đang đến gần hơn từng ngày, khi tôi hiểu được sự vất vả của cha mẹ và biết được những suy nghĩ hành động của mình đang vì điều gì...
Người dự thi: Thanh Thanh Tuyền