TRƯỞNG THÀNH LÀ BIẾT ĐỐI MẶT VỚI NGHỊCH CẢNH

06/07/2018

Chia sẻ bài viết:

TRƯỞNG THÀNH LÀ BIẾT ĐỐI MẶT VỚI NGHỊCH CẢNH

Tôi tham gia cuộc thi này không phải mục đích chính là đạt giải thưởng vì tôi biết lời lẽ câu văn của mình chắc chắn không trôi chảy bằng các bài dự thi khác. Tôi viết những dòng này chỉ để trải lòng mình khi xung quanh không có ai chia sẻ.

Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình bậc khá. Tuy không phải là giàu nhưng điều kiện cũng dư dả. Bố mẹ tôi chỉ có một mình tôi nên mọi yêu thương, đùm bọc và những gì tốt đẹp nhất là dành cho tôi. Từ bé tôi được chiều chuộng chẳng phải động tay vào môt việc gì trừ nấu cơm rửa bát. Bố mẹ hứng hết mọi công việc nhà vì lý do duy nhất là để tôi có thời gian học hành. Thế là tôi cắm đầu vào học, học học mong sao bố mẹ không thất vọng về mình. Bố mẹ tôi đã tự vẽ cho tôi một vòng tròn an toàn, nơi mà trong đó chỉ có sách vở và những điều tươi đẹp, Tôi thì cố gắng để trở thành một đứa con ngoan , trò giỏi trong vòng tròn đó, không giao du bạn bè, không mở lòng với những mối quan hệ, không quan tâm tới xung quanh vì sợ ngoài kia sẽ thật nhiều cạm bẫy và toàn những kẻ xấu xa.

Năm tôi vào đại học, bố mẹ tự hào về tôi lắm. Tôi còn nhớ ngày tôi nhập học. Cả nhà đưa tôi đi Hà Nội. Lúc trở về quê, mẹ tôi khóc nhiều vì lo lắng đứa con gái bé bỏng nơi đất khách quê người không biết có vững vàng . Còn tôi lúc đó chính thức bước ra khỏi vòng an toàn ấy, bắt đầu cuộc sống xa nhà, tự lập và người lớn hơn. Tôi cởi mở và có nhiều bạn , tôi háo hức vì được học ở ngôi trường mơ ước. Hằng ngày bố mẹ nhớ tôi nên lúc nào cũng gọi điện. Có lúc đang tham gia tình nguyện thì tôi nói dối là đang đi học, đang đi shopping tôi cũng nói là đang đi học và cứ nghe thấy từ đi học là bố mẹ tôi lại yên tâm.

Hồi còn là sinh viên, tôi có một mơ ước hoài bão là được đi du học. Tôi yêu nước Đức vì ngưỡng mộ những nhà bác học vĩ đại, những công trình khoa học công nghệ tiên tiến. Tôi cắm đầu cắm cổ vào học IELTS để hoàn thành ước mơ một lần được đến đất nước đó. Nhưng vẽ ra kế hoạch thì dễ, làm thì khó vô cùng. Năm cuối đại học , tôi đứng trước nhiều ngã rẽ. Một là ở lại hà Nội kiếm một công việc nào tàm tạm để lấy kinh nghiệm, chút vốn đi xuất ngoại, hai là về quê theo công ty bố mẹ đang làm. Bố mẹ tôi ở nhà lo tôi ở lại thành phố phải bươn chải khó khăn, vất vả, muốn tôi về nhà làm một công việc nhà nước ổn định rồi kiếm tấm chồng. Thực sự tôi rất muốn theo đuổi hoài bão vì tuổi trẻ là phải xông pha, trải nghiệm. Nhưng thương bố mẹ chỉ có mình tôi, tôi đi xa nhà thì ai chăm sóc bố mẹ. Tôi lại một lần nữa đóng vai trò con ngoan trò giỏi chính hiệu- về nhà để bố mẹ vui lòng. Thế rồi tôi về nhà theo ý bố mẹ, bỏ dở công cuộc học tiếng Anh, bỏ luôn ước mơ tưởng chừng như cháy bỏng. Một công việc chẳng phải yêu thích của mình, ngày ngày đi sang về tối lặp đi lặp lại nhàm chán. Tôi không thể tin nổi mình lại phải làm công việc lao động chân tay. Kể từ đó tôi trở tành công nhân thực thụ.

Ngày đầu tiên đi làm tôi đã khóc vì mình học hành vất vả hóa ra cũng chỉ bằng những người mới học hết phổ thông. Ngày thứ hai đi làm tôi đã sốc vì một đứa chẳng phải động tay vào việc gì, bây giờ lại phải bê vác nặng nhọc. Sốc vì sự chênh lệch văn hóa giữa tôi và những người lao động ấy, họ vô tư đùa nhau cả những chuyện tế nhị, rồi nói xấu, chửi nhau om xòm, ấy thế mà sau đó lại chơi với nhau như chưa có chuyện gì xảy ra. Hai năm đi làm tôi chịu bao nhiêu áp lực đè nén. Sáng đi sớm, tối mịt về, công việc hàng ngày chán ngắt, không một chút đam mê, không một sự sang tạo. Nhiều khi tôi ngồi nhìn ra cửa xổ, chẳng nhẽ cả thanh xuân mình vùi dập trong vòng luẩn quẩn này sao, bầu trời xanh ơi có chiếc máy bay nào qua thì cho tôi lên với, tôi muốn đến nơi chân trời mới, với nền văn hóa văn minh, hiện đại mà tôi đã từng mơ.

467416074-676x450

Bạn bè tôi cũng ra trường điểm sàn sàn như tôi, có đứa đi nước ngoài, đứa làm đúng ngành, đứa chật vật bươn chải nhưng chắc chẳng có đứa nào rơi vào nghịch cảnh như tôi thế này. Sau một năm đi làm, tôi lập gia đình. Chúng tôi chỉ tìm hiểu nhau vài tháng, trong lúc chán ngán vì cuộc đời này và phần vì bố mẹ cũng ưng nên tôi quyết định lấy chồng. Dù sao về quê còn sự lựa chọn nào nữa đâu. Tôi lấy anh và bắt đầu gánh trên vai những khoản nợ của nhà chồng, chẳng được mẹ chồng, an hem nhà chồng quan tâm.

Ngày tôi mất đi đứa con đầu lòng, cả thế giới này như sụp đổ xuống. Một mất mát lớn mà tôi bây giờ cũng chưa thể tin. Ông Trời cứ lấy của tôi công việc, tiền bạc hay bất cứ của cải vật chất nào cũng được, tại sao lại lấy đi của tôi tài sản quý giá nhất ấy. Tôi suy sụp lắm nhưng nhìn bố mẹ tôi lại phải giả vờ cứng rắn đứng lên. Đối mặt với mọi người đưa ánh mắt thương hại cho tôi, quen với những câu “ học đại học mà phải đi làm công nhân làm gì”, “ cái tay này chỉ hợp cầm bút đâu làm được công việc trâu bò này”, “ kém cỏi quá “,…

Tôi phải tự cố gắng đi tiếp thôi vì tôi đã chọn con đường này là không thể quay lại. Đâm lao thì phải theo lao. Không phải do bố mẹ ép , không phải được cưng chiều quá mà là do tôi không quyết đoán, không dám bước ra khỏi vùng an toàn, sỡ hãi thử thách để rồi rơi vào những vấp ngã đầu đời mới thấy mình mềm yếu. Tôi sẽ không rơi nước mắt nữa mà tự thôi thúc mình phải quyết tâm thật nhiạo cơ u. Học hành trên sách vở là thế nhưng tôi còn rất kém về xã hội ngoài kia. Tôi không vỗ ngực vì bằng cấp nữa mà phải cố gắng làm việc, dù là việc gì mọi người làm được tôi cũng phải làm được, không thua kém ai. Những nỗi đau đã qua cho tôi càng có động lực tiến lên để không bị bỏ lại. Tôi quyết sẽ không bao giờ rơi nước mắt như trẻ con mà phải cứng rắn đối mặt với nghich cảnh.

Cuộc đời còn dài phía trước, mỗi ngày trôi qua tôi phải bước đi thật nhiều. Đó chính là trưởng thành trong nghịch cảnh. Cảm ơn nghịch cảnh đã tạo cơ hội cho tôi rèn luyện, cho tôi sự trải nghiệm để biết cuộc sống này mình còn thiếu rất nhiều thứ phải học . Trong tôi luôn tâm niệm một câu trích dẫn của Henry Ford : "Khi mọi thứ dường như đều chống lại bạn, hãy nhớ rằng máy bay cất cánh NGƯỢC CHIỀU GIÓ chứ không phải xuôi theo sức gió." "When everything seems to be going against you, remember that the airplane takes off AGAINST THE WIND, not with it."

Người dự thi: Nguyễn Thị thu thảo

Thay lõi đúng hạn, bảo vệ gia đình bạn

Nước sạch trọn đời, máy bền bỉ hơn

Lõi lọc thô (đến 12 tháng), Màng RO (từ 24-36 tháng), Lõi lọc chức năng (từ 12 tháng)

*Lưu ý: Các sản phẩm lõi lọc sau khi thay nên được xả đúng nơi quy định, thùng rác dành cho nhựa tái sinh.