Trưởng thành khi ta nhận ra khoảng khắc được ở bên cạnh người thân yêu
Trưởng thành khi ta nhận ra khoảng khắc được ở bên cạnh người thân yêu
TRƯỞNG THÀNH LÀ KHI…
“Đôi lúc ta chợt nhận ra, trưởng thành là khi ta nhận ra khoảng khắc hạnh phúc nhất của đời người không phải là khi ta đứng trên bục vinh quang, hay khi tiền tài, bạc vàng đủ đầy… mà là khoảnh khắc được ở bên cạnh những người thân yêu.”
Cuộc đời này rồi ai cũng phải lớn lên. Bởi lẽ mục đích của cuộc đời này là trưởng thành, bản tính của cuộc đời là thay đổi. Và thách thức của cuộc đời là vượt qua. Ta lớn lên, nhưng ta phải vượt qua được những sóng gió của cuộc đời, lúc ấy ta mới trưởng thành.
Cuộc đời này có mấy ai là không phải trải qua sóng gió. Cuộc đời mỗi con người giống như một cuộc vượt biển, chưa kịp vượt hết cái êm ả của biển lặng, thì lại phải vượt đến sóng to gió lớn, kinh khủng hơn có khi còn có cả sóng thần, bão giật, mưa giông. Ai vững tay lái, tay chèo thì vượt qua. Ai mỏi tay lái, yếu tay chèo thì bị đời quật cho méo mó, xiêu vẹo, tệ hơn có khi còn bị nhấn chìm. Nhưng chẳng ai là tránh khỏi, bởi đó là quy luật. Khi ta lớn lên, rời xa gia đình để bắt đầu một cuộc sống tự lập. Hành trang ta mang theo vào đời là nghĩa vụ, trách nhiệm của trưởng thành – là phải thành công, phải trở thành những người quản lý, lãnh đạo giỏi, là phải có chỗ đứng, có tiền tài, danh vọng. Không biết ai đã vô tình khoác vào vai người trưởng thành những thứ đó. Mà con người lại luôn theo đuổi những thứ toàn vẹn, tròn đầy, nên có đôi khi chính họ- trách nhiệm của những người trưởng thành lại càng thêm phần nặng trĩu. Nhưng suy cho cùng, không có bất kỳ một ngôi trường hay hệ thống giáo dục nào có thể dạy ta bài học về trưởng thành ngoài cuộc đời. Đó là người thầy lớn nhất của mỗi con người. Mỗi một vết thương mà đời ban cho ta đều là một sự trưởng thành. Sự trưởng thành bắt đầu vào cái ngày mà chúng ta biết trách nhiệm đối với hành động của chính mình. Ta dám đứng lên đối mặt với thử thách. Dù cho ta có phạm sai lầm hay vấp ngã, ta vẫn mỉm cười và tự nhủ rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Nhưng nói như vậy, không có nghĩa là cứ trưởng thành là phải nói những chuyện lớn lao đại sự. Có đôi khi, trưởng thành chỉ là ta thấu hiểu những điều giản đơn nhất. Sau những mệt mỏi của một ngày dài lao động, không còn laptop, điện thoại, không còn những tiếng gõ lách tách trên bàn phím, không còn những cuộc họp dài triền miên căng thẳng, không còn những tiếng thở dài, những cái vò đầu bứt tai trong công việc… ta chỉ ước được ăn một bữa cơm gia đình có đủ mẹ, đủ cha, đủ anh chị em như ngày thơ ấu. Ta thèm cái cảm giác được chạy ùa ra ngõ đón mẹ sau buổi chợ chiều, cuống quýt đu lấy cái quang gánh đòi mẹ gói quà, gói bánh. Ta thèm cái cảm giác cả nhà quây quần bên ấm trà nóng buổi đêm hè, người lớn ngồi chuyện trò vui vẻ, trẻ con nô đùa trước sân nhà giăng sáng vằng vặc… Ta thèm, ta còn thèm biết muôn vàn thứ… Nhưng làm sao mà kể xiết. Chỉ biết gói gọn trong ký ức mang tên “Tuổi thơ”- mà trưởng thành trót lỡ mang đi. Trưởng thành lấy đi của ta mái tóc xanh của mẹ, vóc dáng cao lớn chở che của cha, lấy đi những vô tư hồn nhiên tuổi trẻ. Đôi lúc ta chợt nhận ra, trưởng thành là khi ta nhận ra khoảng khắc hạnh phúc nhất của đời người không phải là khi ta đứng trên bục vinh quang, hay khi tiền tài, bạc vàng đủ đầy… mà là khoảnh khắc được ở bên cạnh những người thân yêu.
Nhiều lúc, ta sợ trưởng thành, ta sợ phải xa rời những thân yêu nhất của cuộc đời. Nhưng có ai là không phải lớn lên. Hãy nghĩ đến những ngày còn bé, khi ta nghe cha mẹ nói rằng: “Đợi đến lúc con cái trưởng thành, hai thân già có thể hưởng phúc rồi” – ta đã ước được trở thành người lớn như thế nào? Quá trình ta lớn lên, ta trưởng thành đồng ý là luôn có thật nhiều nước mắt. Nước mắt của sự cô đơn, sự thất bại, sự đau khổ, mất mát… Nhưng đằng sau những giọt nước mắt đó, người trưởng thành luôn có những quả ngọt. Quả ngọt đầu tiên phải kể đến đó là gia đình nhỏ mà họ xây dựng vun đắp được. Tiếp đến là quả ngọt của thành công, quả ngọt của ước mơ thành hiện thưc… Vậy nên ta hãy mạnh mẽ, kiên nhẫn, rèn luyện hàng ngày để có thể vượt qua tất cả những thách thức của cuộc sống, để đến một ngày nào đó, nhìn lại quãng đường mình đã đi qua, nhìn lại thành quả mình đang có, ta có thể tự hào và mỉm cười rằng ta xứng đáng.
Người dự thi: Phạm Thu Hường