Trưởng thành bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt cho đến những điều lớn lao
Trưởng thành bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt cho đến những điều lớn lao
Biết quan tâm, yêu thương, dành nhiều thời gian cho cha mẹ nhiều hơn, có thể chưa mua được cái gì lớn lao cho cha mẹ. Nhưng đôi khi mua hộp bánh, ngồi ăn cơm, rót cốc nước thôi, cha mẹ cũng cảm thấy vui rồi!
Là khi tự mình cắt đứt được một chuyện tình cảm, một mối lương duyên chẳng thuộc về mình, chia tay người yêu không đau buồn, không uẫn ức,không níu kéo, không đổ lệ, cầm lên được tự khắc bỏ xuống được.
Là khi nhận ra thảnh thơi đã rời đi, chỉ để lại bao bộn bề, suy nghĩ rằng phải thật cố gắng để có một công việc ổn định, phải để cha mẹ sau này sống an nhàn, chứ không phải gồng gánh cơm áo, gạo tiền. Không cần có thành tựu rực rỡ, nhưng nhất định phải có để không phải lo toan
Như việc một con sâu muốn trở thành một con bướm đẹp đẽ cần phải trải qua một quá trình đến cuối cùng lột bỏ thân xác mới được hoàn bướm, cuộc sống cũng như thế đều phải trả qua một quá trình, có va vấp, có ngã quỵ,...Nhưng người trưởng thành là phải biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã để bước tiếp, chứ không phải ngồi đấy, đợi ai đến nắm tay kéo dậy... sẽ không có đâu, lúc ấy mình đã thua họ cả một đoạn đường rồi!
Người trưởng thành không phải là người chịu đựng cơn bão ập đến để rồi bi quan mà là biết lạc quan nhảy múa cùng cơn mưa. Khi gặp khó khăn, thử thách, không lùi bước để nhảy cầu, tự tử mà là tiến tới để phá bỏ mọi thứ đó,...mọi vấn đề sẽ không có lời giải khi chết đi, mà là phải sống để đối mặt, để tìm ra đáp án.
Người trưởng thành là người trở thành điểm tựa cho một ai đó, kể cả chính bản thân mình,...Đó là khi kìm cái tôi của mình xuống trong một cuộc cãi vã dù mình đúng hay sai, biết tiết chế cảm xúc trong mọi tình huống.
Người trưởng thành không chỉ có trách nhiệm với gia đình mà đó là còn với xã hội, biết giúp đỡ người khác, học hỏi xây dựng nhân cách, hành động cao đẹp...
Khi bạn nhìn vào gương, nó chỉ phản ánh vẻ bề ngoài của bạn. Muốn biết trưởng thành hay không thì phải soi vào tận tâm can, ấy là suy nghĩ và hành động...19 tuổi tôi dám nói mình đã bước được một phần trong hành trình trưởng thành của cuộc đời...
Sự trưởng thành dạy cho ta rất nhiều nên đừng bao giờ coi nó là cái giá, ghét bỏ nó vì làm cha mẹ ta già, mà hãy coi nó là một món quà khi giúp ta vượt qua những nỗi đau, hướng ta đến những điều ý nghĩa, lớn lao hơn.
Chúng ta ai rồi cũng trưởng thành, vì vậy hãy là một giọt nước vươn ra biển khơi để trưởng thành chứ đừng là giọt nước rơi xuống đất vỡ tan.