Một đứa trẻ già cỗi...

12/06/2018

Chia sẻ bài viết:

Một đứa trẻ già cỗi...

Nam Định, ngày 10 tháng 06 năm 2018

Gửi một cái tôi điên cuồng tuổi 17,

man

Chúc mừng sinh nhật bạn, Phạm Hoàng Hải. Ngày này 17 năm trước, với sự vui mừng và mong mỏi khôn xiết, bạn đã đón hơi ấm đầu đời từ những người yêu thương bạn nhất cuộc đời này.

Vui lắm đấy!

Mẹ đã xin bác sĩ bế bạn trên tay, mặc cho cơn đau vẫn chưa dứt và kéo dài âm ỉ. Rồi mẹ khóc. Những giọt nước mắt xuất phát không chỉ từ nỗi đau, sự chịu đựng, mà hơn thế là niềm vui sướng vô tận khi chào đón niềm hi vọng mà mình nuôi dưỡng suốt 9 tháng 10 ngày qua. Một khoảng thời gian thật ý nghĩa với mẹ. Mẹ kể đó là lúc mẹ hiểu ra bà ngoại đã vất vả và cực nhọc như thế nào mới nuôi nấng mẹ trở thành một con người tốt bằng tất cả tình yêu thương của bà. Rồi mẹ lại khóc. Mẹ khóc rằng tại sao trong suốt những năm tháng bà bị ốm đau, bệnh tật, rồi những giây phút cuối đời không được cạnh bà. Mẹ ân hận, khóc thật nhiều và nắm chặt tay con rằng : “Con đừng để mẹ như thế nhé…”. Con ôm lấy đôi vai gầy nhom của mẹ, lòng thầm hiểu vì biết rằng, chắc mẹ thương bà ngoại và hối hận nhiều lắm, nên mới sợ, sợ đến lúc cuối đời không có ai ở bên, mẹ sợ cô đơn, sợ phải chịu đựng niềm tủi thân đeo đẳng nhất của cuộc đời một con người. Còn bố, một con người cứng cỏi, tưởng chừng như sẽ không chùn bước và yếu đuối trước bất kì khó khăn nào của cuộc đời, lại không giấu nổi niềm vỡ òa khi gọi điện về cho bà nội rằng : “Mẹ ơi…Vợ…Vợ con sinh rồi, cháu nó khỏe mạnh và bụ bẫm lắm mẹ ạ !”. Rồi hai người đặt tên cho con. Bố mẹ thống nhất đặt tên con là Đại Hải, một cái biển thật lớn.

  • Rồi con mình sẽ khá hơn bố nó em ạ
  • Em chỉ mong sao mà nó khỏe mạnh bình thường và ngoan ngoãn như bao đứa trẻ khác thôi anh à!
  • Không, nhất định nó phải là một con người thật tài giỏi. Anh hi vọng vào nó nhiều lắm, tin anh đi…

Và kể từ giây phút đó đến tận bây giờ, suốt 17 năm qua, không một giây phút nào con ngừng phấn đầu trở thành một Đại Hải, một con người có thể làm nhiều chuyện lớn, một vĩ nhân. Nhiều khi chỉ xếp thứ hai của lớp thôi bố cũng cau mày, tỏ vẻ thất vọng. Con thấy đó cũng lấy làm e sợ và hổ thẹn, nên chỉ khi đứng nhất lớp mới dám nói với bổ, còn kể cả đứng thứ hai, lòng cũng nơm nớp lo sợ bố biết và sẽ trách móc nhiều lắm. Thành thử, càng lớn, hai bố con càng ít nói chuyện và xa cách. Con sợ không dám nói chuyện với bố. Bố thấy con đi học nhiều cũng không hỏi gì thêm vì sợ con mệt. Năm 17 tuổi, đúng vào hôm sinh nhật, hai bố con cãi nhau. Mấy năm nay bố không tổ chức sinh nhật cho con nữa vì bảo con lớn rồi, con cũng không dám đòi hỏi vì sợ bố sẽ phiền lòng thêm. Nhưng vào sinh nhật của cái tuổi bẻ gãy sừng trâu, một dấu mốc mà con nghĩ mình đã trưởng thành, con tự đi mua bánh sinh nhật để kỉ niệm cái tuổi đẹp đẽ này, không dám mời bạn bè vì sợ bố không vừa lòng, chỉ nghĩ rằng có bố mẹ là đủ rồi. Con vừa mua bánh sinh nhật về, lòng thấy vui vui vì lâu lắm rồi mình mới có buổi sinh nhật, nhưng mẹ có lịch công tác đột xuất nên phải đi ngay và quên đi sinh nhật tuổi 17 của con. Nghĩ cũng buồn, con cũng vơi đi phần nào niềm háo hức, nhưng cũng tự lấy tinh thần vì nghĩ còn bố, bố sẽ dành những lời chúc thật ý nghĩa và tốt đẹp. Nhưng không, ngay khi con hồ hởi mặt cười bước vào nhà : “Bố ơi hôm nay sinh nhật…” thì mặt bố đã hằm hằm và quát lên: “Đừng có ồn ào, lên phòng học ngay đi”. Con hụt hẫng, không thèm nói thêm một lời, mang bánh sinh nhật lên phòng và ăn một mình. Một mình con, trong ngày lễ trưởng thành, và không có một lời chúc nào từ gia đình hay bạn bè. Con không khóc, cũng không trách móc ai cả. Rồi cắt bánh kem, phần này cho con, phần này cho mẹ, phần này cho bố, còn phần kia tao để cho mày này (thằng bạn)… Con ăn, một mình con…

Kể từ lúc đó, con nghĩ mình phải trở thành một người độc lập, một bản tính cao hơn của tự lập. Bởi con tin rằng, một người độc lập có thể làm được mọi thứ mà không cần có gia đình, bạn bè, người thân hay một số người liên quan. Lúc đó, hai người mà con tin tưởng nhất đó là con và không ai cả. Con hi vọng đứng trước nỗi đau của cuộc đời, mình đủ bản lĩnh để dừng lại một chút và vững vàng đi tiếp mà không phải khóc lóc, ỉ ôi, yếu đuối. Bởi vì con tin rằng, đó là cách duy nhất để con có thể đương đầu với mọi thứ, để con trưởng thành, để con sống cho cuộc đời của riêng con…

Chúc tuổi mới nhiều niềm vui, Hải

Người dự thi: Phạm Hoàng Hải

Thay lõi đúng hạn, bảo vệ gia đình bạn

Nước sạch trọn đời, máy bền bỉ hơn

Lõi lọc thô (đến 12 tháng), Màng RO (từ 24-36 tháng), Lõi lọc chức năng (từ 12 tháng)

*Lưu ý: Các sản phẩm lõi lọc sau khi thay nên được xả đúng nơi quy định, thùng rác dành cho nhựa tái sinh.