Mẹ ơi, như vậy con đã trưởng thành chưa?
Mẹ ơi, như vậy con đã trưởng thành chưa?
Mẹ ơi, trưởng thành là thế nào?
Mẹ ơi, trưởng thành là gì hả mẹ?
Thuở ấy con còn ngây dại, muốn khóc thì khóc, muốn cười là cười ngay được mà không quan tâm thế giới xung quanh như thế nào, vì con biết thế giới của con đã có mẹ. Ngày ấy, con cũng chẳng sợ té ngã, vì con biết mặc nhiên mẹ sẽ đỡ con dậy, mẹ luôn là người bảo bọc cho con và gia đình mình như là cái “ô” an toàn của con vậy…
Nhưng rồi đứa trẻ nào cũng phải lớn lên và con cũng không ngoại lệ. Rồi khi con đứng trước ngưỡng cửa của cuộc đời và mẹ nói “không nên” nhưng con cãi “con sẽ đi”. Và chính khoảnh khắc đó con đã biết nhiều điều “bất lợi” sẽ đến với chúng ta rồi mẹ ơi! Cũng từ khoảnh khắc ấy, con biết cuộc đời không chỉ toàn màu hồng như những câu chuyện cổ tích mẹ thường hay kể, mà cuộc sống ngoài kia muôn màu muôn vẻ. Đời sống xã hội không chỉ có Thạch Sanh mà còn có Lý Thông, Bá Kiến và hàng ngàn, hàng vạn trạng thái, màu sắc khác nhau.
Và con cũng cảm nhận được rằng phong ba, bão táp sẽ ập tới với ánh nhìn non nớt và bé bỏng của con. Thế giới ngoài này toàn những toan tính và lọc lừa, nó không yên bình như thế giới của mẹ. Con lao vào cọ xát với đời, lăn lộn với xã hội và rồi con trai của mẹ cũng dần hiểu được sự đời nhiều hơn, “trải đời” hơn hay nói cách khác là già đời hơn. Nhờ phong ba, bão táp cuộc đời cứ xô vào nên con dần can trường hơn và sức “đề kháng” trước cuộc đời cũng tăng lên đáng kể. Đến tận bây giờ con vẫn chưa tự định nghĩa được trưởng thành là như thế nào. Con chỉ biết rằng con luôn cố gắng hết sức có thể, khi khó khăn ập tới con sẽ tự giải quyết. Có đôi lúc cuộc sống khắc nghiệt vùi dập con một cách cay độc, con tuyệt vọng, con buồn, con té ngã rồi con cũng tự đứng lên và bước tiếp về phía trước vì con biết thế giới này không phải thế giới của mẹ và con biết rằng khi con tiến về phía mặt trời thì bóng tối sẽ ngả sau lưng. Dù vậy, con vẫn chưa biết trưởng thành là thế nào, chỉ biết con thường nghĩ cho mình ít đi và nghĩ cho mẹ và gia đình nhiều hơn.
Con bất lực, bất lực một cách đau đớn, bất lực đến mức nghẹt thở, bất lực đến mức lồng ngực muốn vỡ tan khi con thấy khó khăn xung quanh mà không làm gì được. Con không muốn ba mẹ lo lắng cho con quá nhiều và đó là lý do tại sao con luôn cố gắng. Nhưng trên đường đời con bước, khi con mệt mỏi, gục ngã rồi, con lê những bước chân nặng nề trở về thì thế giới của mẹ sẽ vẫn rộng mở đón con mẹ nhỉ? Mẹ ơi, như vậy con đã trưởng thành chưa?
Người dự thi: Phạm Nhật Tấn