Bao giờ mày mới chịu khôn ra, bao giờ mới chịu trưởng thành hả con?
Bao giờ mày mới chịu khôn ra, bao giờ mới chịu trưởng thành hả con?
“ Bao giờ mày mới chịu khôn ra, bao giờ mới chịu trưởng thành hả con?”
Bố mẹ tôi vẫn nói với tôi câu nói này kể từ khi tôi phạm phải một sai lầm rất lớn, đó là dẫn bạn trai về nhà bác. Ngày ấy, tôi là sinh viên năm nhất.
Mỗi khi tôi nhận được câu hỏi đó, tôi thường không biết chính xác câu trả lời, nhưng có một điều tôi rõ hơn hết. Tôi mới chỉ đamg đứng ở lưng chừng của sự trưởng thành mà thôi.
Trưởng thành vốn bản thân nó đã có nhiều định nghĩa. Là khi chúng ta biết chịu trách nhiệm cho việc làm chủa mình; hay là khi chúng ta biết nghĩ tới gia đình, tới lo toan, gánh vác của mẹ cha, là khi chúng ta biết mỗi một việc mình làm đều sẽ để lại hậu quả phía sau, là khi chúng ta biết tính toán và lo cho tương lai của mình, là khi biết lo cho mình và biết lo cho cả những người mình yêu thương, là khi biết lơ đi sự quan tâm thái quá về xã hội với mỗi việc chúng ta làm- và họ chỉ biết đánh giá suông. Có những người giống như tôi, chỉ chạm đến lưng chừng của sự trưởng thành và có những người mãi không chịu lớn.
Với tôi, trưởng thành là khi mình có đủ khả năng làm ra đồng tiền chân chính lo cho cuộc sống của mình và làm tr n chữ hiếu với mẹ cha và hơn cả là khi sai thì biết nhận lỗi, biết sửa sai, biết chịu đựng lời mắng mỏ và biết tạo niềm tin cho người khác. Nhưng tại sao tôi lại nói mình chỉ mới chạm đến lưng chưng trưởng thành? Vì có lẽ tôi đã suy nghĩ đến những quan niệm của bố mẹ, nhưng lại lơ đi và sống theo quan niệm của chính mình, và người ta thì nói vô tâm không bao giờ là một loại trưởng thành và đã dùng sự vô tâm để sống thì sao nhận được sự tín nhiệm từ người khác.
Cha mẹ tôi không thích tôi yêu đương quá sớm, cha mẹ tôi lo lắng không biết dù học Ngoại Thương- trường điểm của cả nước đấy nhưng “ đã hư” rồi thì có c n xin việc được không, lấy chồng tốt được không? Quan niệm cha mẹ thì luôn như vậy, với những người cách chúng ta- lớp trẻ quá nhiều thế hệ thì họ sẽ lo lắng, sẽ bực tức khi chúng ta phạm sai lầm lớn, nhưng tôi hiểu trên hết là họ lo cho con cái của mình- Đôi khi tôi chỉ muốn hét lên:” Con lớn rồi, và con biết như thế nào là đúng”. Bố đã tát tôi một cái rất đau, nó khiến tôi nhớ đến tận bây giờ. Bố tôi nói:” Muốn chứng minh mình Trưởng thàh thì phải cho người khác niềm tin con gái ạ”. Và tôi biết bố tôi nói đúng.
Bản thân của những cô, cậu sinh viên mới chỉ chớm đầu 2 sẽ c n rất nhiều chặng đường dài phía trước, sẽ có những cơ hội để trưởng thành, để sai, để vấp ngã, đến nỗi có những khi phải bước lại những bước đầu tiên. Khi ấy đừng lên mạng xã hội kêu than, tôi đã từng như thế nhiều lần và nhận ra chẳng ai là thực sự quan tâm đến mình, đến cảm xúc của mình đâu, vậy nên hãy giúp cho cảm xúc của mình cũng trưởng thành theo
Và nếu được hãy cứ sai, để trưởng thành!
Xin tặng 1 bài thơ về sự lưng chừng trưởng thành của mỗi người “ Trưởng thành là gì?