Bạn đã “TRƯỞNG THÀNH” chưa?
Bạn đã “TRƯỞNG THÀNH” chưa?
Bạn đã “TRƯỞNG THÀNH” chưa?
Câu trả lời có thể là : “Rồi, Chưa, hoặc Đã Từng”. Với tôi TRƯỞNG THÀNH là khi bạn tự lo được cho bản thân, gia đình, tự chịu trách nghiệm với việc mình làm, và luôn nghĩ về người đã sinh thành ra mình.
“Bạn không chọn được nơi mình sinh ra nhưng bạn chọn được cách mình sẽ sống”. Mỗi chúng ta sinh ra đều có một hoàn cảnh riêng, không ai giống ai và chính những điều kiện hoàn cảnh sống, môi trường sống khác nhau mà mức độ TRƯỞNG THÀNH ở mỗi người cũng khác nhau. Có những người sinh ra trong nhung lụa, được bố mẹ chiều chuộng, chăm lo cho con từ miếng cơm giấc ngủ, đến công việc cũng do bố mẹ Sắp xếp cho. Và với họ chưa bao giờ có ý nghĩ mình phải TRƯỞNG THÀNH phải tự lo cho mình, cho bố mẹ. Lại có những người do hoàn cảnh mà buộc mình phải TRƯỞNG THÀNH. Tôi có quen một anh bạn, hoàn cảnh gia đình anh rất khó khăn, nhà đông anh em, bố mẹ làm ruộng không có nghề phụ. Nên tất cả các khoản chi tiêu trong nhà đều trông chờ vào hạt thóc. Vào năm anh học lớp 12, cái năm cuối cấp thì mẹ anh lại đổ bệnh, cả nhà dồn tiền chữa bệnh cho mẹ. Là anh cả trong nhà, nhiều khi anh nghĩ muốn bỏ học để đi làm phụ giúp bố mẹ. Nhưng sự ham học, ý nghĩ bằng mọi giá phải học vì những năm tháng chứng kiến bố mẹ làm lụng vất vả, bất kể ngày mưa hay ngày nắng thì bố mẹ anh vẫn tay cầy, tay quốc ở ngoài đồng. Cứ nghĩ đến điều đó anh lại tự rặn lòng mình phải cố gắng học thật tốt, sau này mới có thể làm được công việc mình yêu thích, tự lo được cho bản thân, gia đình vợ con và đặc biệt là Bố mẹ- Người đã chịu bao vất vả nuôi ta khôn lớn.
Vậy là từ đó, ngoài thời gian đi học trên lớp, anh đi mò cua, bắt ốc, đi gặt thuê, mót thóc.. để kiếm thêm tiền đi học, mua sách. Mọi sự cố gắng của anh đã được đền đáp khi anh đỗ thủ khoa của một trường Đại học. Cả xóm ai cũng vui mừng, ngưỡng mộ và ai cũng nhắc con mình nhìn gương anh mà học tập. Bố mẹ anh thì vừa mừng, vừa thương con, mừng vì con tuy nhỏ nhưng lại có những suy nghĩ như một người TRƯỞNG THÀNH và chính anh là người đã động viên bố mẹ mình rất nhiều và giúp bố mẹ lạc quan hơn vào cuộc sống. Những năm tháng học Đại học của anh cũng làm tôi vô cùng ngưỡng mộ. Biết hoàn cảnh gia đình khó khăn, đông anh em, nên từ khi bước chân vào giảng đường anh đã xác định bằng mọi giá mình phải tự lo cho mình mọi thứ, từ tiền học, đến tiền chi tiêu. Anh có kể lên Hà Nội học anh ở một mình, làm tôi ngạc nhiên hỏi. “Sao anh lại ở một mình? Em tưởng ở cùng bạn thì từ tiền phòng, đến chi tiêu ăn uống cũng đỡ hơn mà ”. Câu trả lời của anh làm cả hai anh em đều nghẹn lại, anh nói: “Lúc đầu anh cũng nghĩ vậy, anh cũng ở cùng phòng với 2 người bạn nữa, nhưng đến bữa ăn, nhìn mâm cơm toàn đồ ăn ngon, và với anh nó đắt tiền nữa nên ngồi bên mâm cơm mà anh lại nghĩ đến bố mẹ mình, anh thương bố mẹ, anh không thể nuốt nổi. Nên anh đã tìm một phòng trọ tuy cũ kỹ, ọp ẹp nhưng được cái rẻ nên anh ở một mình ăn uống chi tiêu tự mình cân đối”.
Ngoài tiền học bổng đạt được, anh tự đi làm thêm, dịch tài liệu, bưng bê cafe, gia sư… anh làm đủ các nghề để tự lo tiền học phí, chi tiêu. Và mặc dù rất bận rộn nhưng anh vẫn sắp xếp thời gian về thăm bố mẹ, gọi điện nói chuyện, động viên bố mẹ các em. Điều mà tôi ngưỡng mộ ở anh đó là anh không chỉ lo được cho mình, mà anh còn lo được cho bố mẹ (lo của anh ở đây không phải cứ xây được nhà to cho bố mẹ ở, hay đưa bố mẹ du lịch, đi ăn tiệc nhà hàng, khách sạn, mà lo của anh ở đây là anh đã sắm được cho bố mẹ những thiết bị, đồ dùng cần thiết trong nhà như nồi cơm điện, tivi, máy lọc nước…. Mỗi năm mua cho bố mẹ một thẻ BHYT, đưa bố mẹ đi khám sức khỏe, luôn làm cho bố mẹ vui, không bao giờ để bố mẹ phải phiền lòng) với tôi anh thực sự TRƯỞNG THÀNH.
Còn có những người cũng đã từng TRƯỞNG THÀNH, cũng có một công việc ổn định, tự lo được cho mình và bố mẹ. Rồi những gì đến sẽ đến, do bản thân không làm chủ được mình, không đủ bản lĩnh để vượt qua cám dỗ của cuộc đời và đã đi theo đám bạn xấu rơi vào con đường cờ bạc, trộm cắp. Vậy là bố mẹ ở quê phải bán hết nhà cửa, lợn gà, để lo trả nợ cho con. Thậm chí còn đi lừa đảo cả người khác để lấy tiền cho con trả nợ, bố mẹ bạn ấy trước giờ hiền lành, chăm chỉ làm ăn mà chỉ vì lo cho con, sợ con mình không trả được nợ, sợ bị người ta đánh chết, mà từ một người lương thiện lại trở thành người đi lừa đảo. Vậy đấy bạn ạ, bố mẹ cứ hy sinh vô điều kiện cho con vậy đấy.
Còn với tôi chưa bao giờ những câu nói này ““Nuôi con mới biết lòng cha mẹ” / “Con cái là tài sản vô giá của bố mẹ” lại thấm vào tôi đến vậy. Nó giúp tôi ngày một TRƯỞNG THÀNH hơn. Từ khi mang bầu, trải qua các giai đoạn của thai kỳ, rồi đến lúc sinh con tôi mới thực sự cảm nhận được hết những gì mà mẹ mình đã từng trải qua. Những mệt mỏi lúc bị nghén, những lúc bị chuột rút, những cơn đau đẻ và cả sự nguy hiểm đến tính mạng lúc sinh con. Rồi lúc nuôi con, lúc con khỏe mạnh thì không sao, nhưng những hôm con ốm sốt, con đau, mẹ thương con vô cùng rồi con khóc, mẹ khóc. Rồi nhiều đêm thức trắng ôm con, hằng đêm con ngủ rồi đấy, nhưng mẹ thì tý lại tỉnh ngó xem con có sao không, có bị lãy ra ngoài giường không…. Thời gian đó nhiều khi chỉ mơ ước được ngủ một đêm tròn giấc. Vất vả đấy nhưng khi nghe con cất tiếng khóc trào đời mọi đau đớn đều tan biến hết, có hôm cả ngày ngồi ngắm con ngủ, thi thoảng mụ lại dậy con khóc, cười, mếu máo khi đó niềm vui, niềm hạnh phúc lại dâng trào. Và hạnh phúc mỗi ngày cũng theo con lớn hơn khi con cất tiếng gọi mẹ, khi cùng con đi những bước đi đầu tiên. Cảm giác đó chỉ những ai đã làm bố, làm mẹ mới hiểu hết được và mới thấy nó hạnh phúc đến nhường nào. Và tất cả những cung bậc cảm xúc này, tôi luôn nghĩ về mẹ, lúc đó tôi lại càng thương và trân quý bố mẹ mình nhiều hơn, mẹ không phải chỉ trải qua một hai lần sinh nở mà năm lần như thế và với tôi.
“Công sinh dưỡng dục mẹ cha
Ngàn đời con mãi khắc sâu trong lòng”
Bố mẹ luôn là tấm gương phản chiếu cho con, vì vậy là người làm con, cũng là người làm mẹ, mình mong con mình thế nào thì bố mẹ cũng mong mình như vậy. Nên hãy sống thật tốt, tự chăm lo được cho bản thân, tự chịu trách nhiệm với việc mình làm, chăm lo cho tốt cho con để con luôn là những đứa trẻ hạnh phúc. Và trong mọi hành động việc làm của mình hãy luôn nghĩ đến bố mẹ mình nhé. Với tôi như vậy bạn đã là NGƯỜI TRƯỞNG THÀNH!
Người dự thi: Trần Thị Phượng