Ai rồi cũng sẽ trưởng thành, chỉ là sớm hay muộn mà thôi
Ai rồi cũng sẽ trưởng thành, chỉ là sớm hay muộn mà thôi
TÔI TRƯỞNG THÀNH
Đứa bạn thân nhất từng hỏi tôi khi chúng tôi còn là những học sinh lớp tám: “mày có muốn làm người trưởng thành hay không?” Bạn có đoán được câu trả lời của tôi khi ấy không? Tôi đã nói “KHÔNG” rất dứt khoát, rõ ràng và nhanh chóng. Hình như tôi đã trả lời ngay mà không cần suy nghĩ vì định nghĩa trưởng thành của một học sinh cấp hai như tôi lúc đấy đơn giản là tôi sẽ không được nghỉ hè, không được đi chơi cùng bạn bè, không được la cà trước cổng trường ăn vặt và đặt biệt là không được thần tượng một ca sĩ nước ngoài nổi tiếng nữa. Tôi sợ khi trưởng thành, cầm lên một quyển truyện tranh, coi một bộ phìm hoạt hình hay chơi đồ chơi nấu ăn sẽ bị người ta nhìn vào xì xầm bán tán. Tôi sợ mất những thứ thân thuộc với tôi lúc ấy nên không hề mong muốn mình trưởng thành. Bây giờ, khi nhớ lại một tôi mười bốn tuổi, tôi đã không muốn trưởng thành vì những điều nhỏ nhặt như thế.
Vài năm sau đấy, khi tôi và con bạn thân lại ngồi cạnh nhau trong một lần trống tiết bạn thân của tôi lại đem câu hỏi ngày xưa hỏi lại tôi: “đến bây giờ mày có muốn làm người trưởng thành hay chưa?” lúc đó chúng tôi học lớp mười một. Lần này, tôi không trả lời nhỏ bạn ngay mà tôi suy nghĩ rất lâu rất lâu sau đấy mới trả lời. Tôi nhìn nhỏ bạn vẫn im lặng chờ nghe câu trả lời từ tôi, mắt nhỏ thâm quầng, mặt nhỏ thiếu sức sống vì phải thức khuya học bài và phải chịu bao nhiêu là áp lực học tập cũng như áp lực gia đình. Tôi hiểu nó, nếu không phải nó đang mệt mỏi và tuyệt vọng nó sẽ không hỏi tôi những câu hỏi như thế này. Lúc đó chúng tôi đều rất mệt mỏi với việc học của mình, điểm số, học lực, hạnh kiểm, gia đình, thầy cô, bạn bè, tương lai, nghề nghiệp… những điều ấy đang đè nặng lên vai tôi và nhỏ bạn tôi. Tôi nói với nó “ Nếu tao nói tao chưa muốn trưởng thành thì mày có nghĩ tao là người ít kỷ không? Tao biết, nếu tao chưa trưởng thành mẹ tao còn phải lo nhiều thứ nữa cho tao và tao cũng không sung sướng gì khi nhận lấy sự lo lắng quan tâm từ mẹ ở tuổi này. Nhưng thật sự tao chưa muốn trưởng thành mày ạ, tao sợ, sợ nhiều thứ ngoài xã hội kia, sợ tao không chịu đựng được, tao sợ tao lạc ra khỏi cái thế giới của mình, tao sợ tao không còn là tao nữa.”
Năm tôi mười bảy tuổi, tôi chưa chuẩn bị để trưởng thành vì tôi còn nhiều nỗi sợ. Thời gian mang chúng tôi lớn, tôi và nhỏ bạn không còn học chung nữa, chúng tôi ít khi gặp nhau và hiếm khi lắm mới có lần gặp trò chuyện được lâu dài. Lần đó là gần Tết, tôi đề nghị gặp nhỏ vì cả năm ròng chưa gặp và nói chuyện với nhau. Chúng tôi gặp nhau, sau khi kể cho nhau nghe về công việc hiện tại, về những bấp bênh trong cuộc sống và những hụt hẫng trong tình cảm nhỏ lại hỏi tôi câu hỏi tôi đã từng bỏ dở: “mày trưởng thành rồi phải không?”. Lúc ấy, chúng tôi hai mươi. Tôi không trả lời nhỏ mà hỏi lại: “sao mày hỏi tao như vậy?” Nhỏ nói thấy tôi trưởng thành qua những câu chuyện mà tôi kể nhỏ nghe, qua cách tôi nói chuyện và cách tôi kể về người khác. Nhỏ nói tôi không còn ít kỷ như lúc còn đi học, tôi biết tôn trọng người khác và biết lùi về sau học hỏi những người giỏi hơn mình. Nghe nhỏ nói xong, tôi thấy cay cay nơi sống mũi. Tôi nghẹn ngào nói với nhỏ: “trưởng thành không hề dễ mày à trưởng thành cũng không hạnh phúc mày à, nhưng tao trưởng thành rồi”. Năm đấy chúng tôi vừa Hai Mươi Tôi nhận ra mình trưởng thành sau nhiều bài học thất bại từ cuộc sống.
Tôi nhận ra mình trưởng thành khi thấy tóc mẹ tôi bắt đầu có những sợi bạc. Tôi nhận ra mình trưởng thành khi tôi hay khóc một mình và hầu như không chia sẻ những điều mệt mỏi của mình với người khác. Nếu như tôi trước đây thành tựu gì cũng thích khoe khoang, sự vất vả nào cũng muốn lên tiếng để người khác ngưỡng mộ, để người khác thấu hiểu những cực khổ của tôi thì tôi bây giờ rất khác. Tôi bị đối xử không công bằng tôi cũng không nói, khó khăn trong công việc tôi cũng tự mình xử lý. Tôi không kêu ca hay than vãn nữa vì tôi nhận ra có nói, có tâm sự hay thậm chí là hét toáng lên thì cũng không ai giúp được mình, đôi khi mình lại làm cho những người mình yêu thương thêm lo lắng.
Tôi nhận ra mình trưởng thành khi không còn hay tỵ nạnh với người khác. Tôi không còn ganh ghét với thành công của người khác mà thay vào đó tôi thấu hiểu họ đã trải qua những gì để có được như hôm nay. Và những lời chúc từ tôi đến bạn bè mình càng ngày càng chân thành và thành thật, tôi không còn ích kỷ như ngày xưa.
Tôi nhận ra mình trưởng thành khi trời mưa gió vẫn đi làm mà không tỏ thái độ bực tức hay lười biếng, mục tiêu kiếm tiền của tôi không còn là thõa mãn nhu cầu cá nhân mà là chia sẻ, giúp mẹ gánh vác kinh tế gia đình. Tôi có thể sẵn sàng làm thêm nhiều công việc khác chỉ để mẹ tôi có thêm nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn.
Tôi nhận ra mình trưởng thành khi tôi có thể vui vẻ ưu tiên thực hiện những mong muốn của người khác trước rồi mới đến mong muốn của bản thân mình.Tôi nhận ra mình trưởng thành khi niềm vui của tôi vô cùng đơn giản. Đó là khi tôi mua được cho mẹ cái váy hay đôi giày, thi thoảng có thời gian đi ăn cùng mẹ hay mua cho bạn tôi món quà mà cậu ấy mong đợi.
Tôi nhận ra mình trưởng thành khi tôi biết trân quý những mối quan hệ xung quanh mình. Tôi biết sợ mất đi người mà tôi yêu quý. Tôi nhận ra mình trưởng thành khi những người xung quanh tôi có thể thấy tôi trưởng thành. Giống như trong lần gặp đó, nhỏ bạn thân đã nhận ra sự trưởng thành của tôi.
Trưởng thành không hề dễ, con đường trưởng thành cũng chông gai vô cùng. Nhưng biết sao được, con người rồi ai cũng sẽ đến cái tuổi thấu hiểu cuộc đời, thấu hiểu lòng người. Ai rồi cũng sẽ ngã quỵ, sẽ đứng lên, sẽ đơn độc, sẽ đau long. Ai rồi cũng sẽ trưởng thành. Chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Người dự thi: Trương Thị Ngọc Diệu