TỪ KHI LÀM BỐ TÔI ĐÃ THỰC SỰ TRƯỞNG THÀNH
TỪ KHI LÀM BỐ TÔI ĐÃ THỰC SỰ TRƯỞNG THÀNH
TỪ KHI LÀM BỐ TÔI ĐÃ THỰC SỰ TRƯỞNG THÀNH
Con người chúng ta ai rồi cũng sẽ trưởng thành, chỉ là quá trình ta nhận ra mình trưởng thành đến sớm hay muộn mà thôi. Nhiều người thường nghĩ, trưởng thành chính là sự phát triển của cơ thể, của tuổi tác, mà không biết rằng con người chỉ thực sự trưởng thành khi suy nghĩ và hành động bên trong con người của họ trở nên chín chắn hắn. Và ngay chính bản thân tôi cũng vậy, năm tôi 22 tuổi mới ra trường tôi luôn tự tin nói mình đã trưởng thành, đã có thể tự lo được tất cả mọi việc. Ấy vậy mà hầu như gặp chuyện gì khó khăn tôi cũng đều phải nhờ đến bố mẹ. Có lẽ lúc đó trong thâm tâm tôi vẫn chỉ tự xem mình là một đứa trẻ, cần gì cũng nhớ ngay đến bố mẹ mình.
Suy nghĩ cũng như con người tôi đã thực sự thay đổi khi tôi bước sang tuổi 29. Đó là khi tôi nhận được tin vợ thông báo chúng tôi sắp chào đón một thiên thần nhỏ. Khoảnh khắc ấy tôi thấy mình lâng lâng hạnh phúc, và thật sự là không có từ ngữ nào có thể diễn tả hết được cảm xúc của tôi lúc đó.
Kể từ khi vợ bầu bí tôi đã biết quan tâm đến vợ nhiều hơn. Những lần cô ấy nghén ngẩm không ăn uống được gì, nhiều đêm thao thức khó ngủ đều làm tôi lo lắng. Thời gian rảnh tôi không còn la cà quán xá cùng bạn bè, không ôm đồm nhiều công việc nữa. Tôi dành hết thời gian cho gia đình nhỏ. Nấu những món ăn mà vợ thích, trò chuyện cùng con gái ở trong bụng vợ. Mỗi buổi tối hai vợ chồng lại tản bộ cùng nhau. Chỉ là những việc hết sức bình thường mà người chồng nào nếu yêu thương vợ con đều có thể làm được. Nhưng vợ tôi là người bất ngờ nhất sau những thay đổi ấy. Bởi vì trước đây tôi sống vô lo vô nghĩ, phải nói là vô tâm với những người xung quanh mình. Thực sự nếu khi ấy tôi không nhận ra mình cần thay đổi thì không biết hạnh phúc của tôi sẽ đi về đâu. Quả thật thời gian trước đây tuy tôi đã lớn nhưng có lẽ vẫn chỉ là một đứa trẻ to xác mà thôi.
Ngày con gái nhỏ chào đời đó chính là khoảnh khắc cả đời này tôi không thể quên được. Bế con gái trong vòng tay mình. Tôi hiểu trách nhiệm của bản thân to lớn như thế nào. Nhìn vợ rồi nhìn con, tôi thấu hiểu tình cảm gia đình mới thiêng liêng biết bao. Dù có thành công như thế nào nhưng nếu đằng sau tôi không có gia đình tôi sẽ chẳng bao giờ cảm thấy hạnh phúc. Mỗi ngày cùng vợ chăm sóc cho con gái mới thấy từng khoảnh khắc trôi qua thật trọn vẹn. Tôi muốn đồng hành cùng với con trong chặng đường con khôn lớn. Từng ngày trôi qua nhìn con thay đổi từ khi biết lật, biết lẫy rồi biết đi mới ý nghĩa biết nhường nào. Tôi nhớ lần đầu tiên khi con cất tiếng gọi “bố” tôi đã rơm rớm những giọt nước mắt hạnh phúc. Những đêm con ốm tôi thay vợ thức trông con, xót con, thương con vô cùng. Nhìn con mê man trong cơn sốt tôi chẳng dám ngủ quên một phút nào. Nuôi con chăm con rồi mới thấu được nhiều điều. Vất vả ấy ngày xưa bố mẹ đều phải trải qua. Tôi tự nhủ với lòng sẽ quan tâm nhiều hơn nữa tới bố mẹ hai bên, làm tròn chữ hiếu của đạo làm con.
Trưởng thành chính là khi tôi nhận ra trước đây tôi chỉ là một người vô tâm, thiếu trách nhiệm với những người thân xung quanh mình. Đó là lúc tôi biết suy nghĩ vì người khác, không chỉ riêng cho bản thân mình. Tôi không còn bốc đồng, tôi điềm đạm, chững chạc hơn từ trong lời nói của mình. Làm việc gì cũng nghĩ đến nặng nhẹ, đến gia đình đầu tiên. Sau tất cả, tôi hiểu rằng gia đình đối với tôi mới là điều quan trọng nhất.