Trưởng thành là khi ý thức biết sống cuộc sống không hối tiếc
Trưởng thành là khi ý thức biết sống cuộc sống không hối tiếc
TRƯỞNG THÀNH với tôi LÀ KHI… …ý thức biết sống cuộc sống không hối tiếc, không có lỗi với bản thân và hiếu thuận mỗi ngày từ những điều đơn giản nhất.
Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Năm ấy, mẹ tôi tự tử…may mà cứu kịp...khi ấy tôi tám hay chín tuổi gì đó... Năm ấy, gia đình tôi lại phải bán nhà…khi ấy tôi không nhớ rõ nữa... Năm ấy, giao thừa hay mùng một Tết gì đó nhà tôi lại có chuyện… Năm ấy, là lần đầu tiên tôi gượng gập gào lên với mẹ về vấn đề đó: "Mẹ, hồi đó đến giờ mẹ tự tử mấy lần rồi? Sinh con ra thì phải có trách nhiệm với con chứ, tại sao cứ đòi sống đòi chết! Con nói cho mẹ biết, mẹ mà chết con chết theo mẹ cho coi." Đó là ngày mẹ tôi vừa cười vừa khóc trong bia bọt, mùi dầu gió và khói đốt hình, mẹ cứ càng quấy đòi thêm bia. Đau đến mức muốn chết đi. Là loại nỗi đau như thế nào? Bạn có biết không? Đó chính là đau đến không nhận thấy được giá trị tồn tại của mình, không ai yêu mình và mình cũng không muốn sống vì ai cả. Với mẹ lúc đó chính là như vậy, với tôi lúc đó cũng chính là như vậy.
Năm ấy, tôi xa ba mẹ, bước chân vào vùng đất mới, chạy xa nỗi đau của ba mẹ và tiếp tục cuộc sống mờ nhạt và thẩn thờ đánh mất nhiều thời gian quý giá. Thỉnh thoảng khi về quê hoặc khi nhớ đến họ tôi lại một mình đau đớn khóc nấc vỡ òa thương tâm. Thì ra dù ở đâu tình yêu thương của ba mẹ cũng luôn bao phủ tôi, thì ra dù ở đâu, làm gì tôi vẫn luôn đau nỗi đau của họ. Thật chất, mỗi gia đình thì đa số không có gia đình nào là “bình thường” cả, chỉ là chúng không “bình thường” theo những cách khác nhau, vì vậy dù là ai, sinh ra trong hoàn cảnh thế nào chúng ta đều có những nỗi đau giấu kín hằn sâu góc nào đó trong tim chưa tháo gỡ được rồi khóa chặt nó cho đến khi chúng ta lớn lên, theo năm tháng đa số đều phớt lờ vì có thể nó phai dần hoặc đã quen thuộc đến mệt mỏi nhàm chán khiến chúng ta trốn chạy xa khỏi nó, và rồi bằng cách này hay cách khác mỗi người đều trưởng thành theo cách của riêng mình hoặc mãi không trưởng thành, chỉ lớn lên mà thôi. Tôi đã từng mất rất nhiều thời gian chỉ để lớn lên mà thôi.
Trưởng thành là khi sau thời gian dài thẩn thờ chỉ lớn lên mà thôi, tôi giật mình khi chứng kiến nỗi đau mất ba của nhỏ bạn thân, nhận ra mình không còn nhỏ nữa, còn ba mẹ thì ngày càng già đi, từ bao giờ những căn bệnh, những cơn đau tuổi già đã thành bạn hằng ngày nên ba mẹ chẳng còn buồn nhắc đến hay gọi tên. Thời gian ơi chầm chậm thôi Thế gian thêm một tuổi nữa rồi! Tôi giật mình xót xa và sợ hãi, thương bạn và lo sợ khi nghĩ đến ba mẹ của mình, họ liệu có chờ được tôi khi thời gian cứ vô tình mà tôi cứ lơ ngơ. Tôi biết ơn bạn mình, ý thức và trân trọng hơn những gì mình đang có và quý giá nhất đó chính là ba mẹ tôi, nguyện rằng nếu tôi đã phung phí quá nhiều thời gian xin hãy giảm bớt tuổi thọ của tôi để ba mẹ có nhiều thời gian hơn, để tôi được ở bên họ lâu hơn.
Trưởng thành là khi tình yêu và nỗi đau của đấng sinh thành cho tôi biết rằng không được khóc là loại cảm giác như thế nào dù tôi đang chống chọi với bệnh đau một mình, đau buồn và tủi thân tột cùng vì những lo toan mờ mịt về con đường chông chênh trước mắt, nỗi lo sợ ba mẹ biết tôi bệnh sẽ thêm phần lo lắng, mẹ nghĩ không thông mà vì lo lắng cho tôi lại suy nghĩ và quyết định sai lầm giành giật lại những gì “người ta” cướp đi từ quá khứ, tạo thêm nghiệp cho chính mình trong đời vì những điều đó đã manh nha những năm tôi đi học xa và trở nên ngày càng quyết liệt hơn khi ba mẹ ngày càng có tuổi.
Trưởng thành là khi bước vào đời và chứng thực rằng “lòng tin không phải là bắt đầu mà là kết quả của mọi nhận thức”, dù có khó mấy cực mấy cứ dụng tâm học hỏi mọi mặt, nổ lực chăm chỉ mỗi ngày vì công việc đang làm, không ngừng tích lũy phát triển chính mình nhất định sẽ được đền đáp xứng đáng song hành đó là hiện thực xã hội rất tàn khốc, phát hiện ra nội tâm chính mình điên cuồng dậy sóng, cái giới hạn tốt đẹp cái niềm tin mình nuôi dưỡng tới bên bờ vực khi đối diện với những gì tiêu cực nhất. Nhưng tuyệt đối không được gieo bất kỳ hạt giống xấu xí của người khác vào lòng mình mà vô thức hành xử không đúng trong lúc sợ hãi đang bao trùm khiến bản thân xù gai tự vệ mà không hay những cái gai đó cũng sẽ gây thương tích cho chính bạn ngay trong hiện tại hoặc về sau, sẽ luôn có cách tốt hơn cho những người luôn có ý thức cố gắng hoàn thiện bản thân mình, đừng để bất kỳ ai làm thay đổi những gì tốt đẹp trong bạn, bằng cách này hay cách khác hãy bảo vệ chính mình thật tốt từ trong ra ngoài. Người khác có thể đối xử không tốt với bạn nhưng bạn tuyệt đối không được có lỗi với bản thân mình, về suy nghĩ, về tâm hồn, về cách hành xử và cách mình sống trong cuộc đời này.
Trưởng thành là khi thấu hiểu rằng vết thương càng đau trưởng thành càng nhanh. Không phải chỉ từ những người dưng mà thậm chí từ người gần nhất với ta trong cuộc sống này, lại là những người dạy cho ta biết những từ “đắng”, “nhạt”, và “đơn độc” là cảm giác như thế nào. Nhưng quan trọng là sau mỗi lần va vấp, đau đớn bởi chướng ngại dù trong công việc hay cuộc sống hằng ngày, tôi cảm thấy mỗi sự việc, mỗi người tôi gặp luôn dạy tôi những bài học tuyệt vời từ trong tâm thức đến cách hành xử, cứ như thời thơ bé đọc truyện tranh, mỗi lần nhân vật chính bị đánh ngã thương tích đầy mình, sau thời gian hồi phục anh ta lại thêm mấy phần công lực, cứ như vậy đến một ngày trở thành người hùng tài giỏi, mạnh mẽ và tốt bụng nhất vì anh ta chưa bao giờ từ bỏ những điều tốt đẹp luôn hướng đến bên trong mình. Đúng thật vậy, sau bao chuyện giờ tôi nhận thấy mình mạnh hơn rất nhiều, không còn e sợ bất cứ điều gì, vì dù có va vấp, dù có ngã xuống, dù có tổn thương, dù phải mất nhiều thời gian để lành thì sau đó tôi cũng sẽ mạnh lên rất nhiều và sẽ ngày càng biết ơn nhiều hơn để trưởng thành mà thôi.
Trưởng thành là khi biết chấp nhận nghịch cảnh. Tôi thật sự không ổn rồi, ba mẹ rốt cuộc cũng biết và nơi tôi có thể nương nhờ chỉ có thể là họ. Tôi sợ lắm, không phải chỉ bệnh tật đau đớn khiến mình vô dụng trong khi đang có nhiều điều tôi cần phải làm, phải tích lũy để có thể nhanh chóng về làm việc gần họ, mà là sợ ba mẹ tôi khổ, gieo khổ tâm làm nhau thêm muộn phiền, mẹ tôi lại có những suy nghĩ và quyết định sai lầm dành giật lại những thứ từ ân oán quá khứ xa xưa là điều đáng sợ nhất, thật sự rất nặng lòng, nặng đầu và dường như là bế tắt. Nhưng cũng chính tình yêu của ba mẹ dành cho tôi thật vĩ đại, nó khiến tôi thức tỉnh trong nỗi đau của họ. Tôi quán xét chính mình đến tận cùng, sinh, lão, bệnh, tử trong đời là chuyện hiển nhiên, thật sự tôi còn rất may mắn hơn rất nhiều người, tôi cảm thấy biết ơn, cũng từ đó không còn sợ chuyện sinh ly tử biệt nữa vì đó là một phần của cuộc sống. Tôi luôn tin điều gì cũng có lý do của nó, điều gì bất lợi cũng có lợi thế tương đương của nó.
Trưởng thành là khi dũng cảm nhìn nhận thẳng vào những gì mình nghĩ, mình làm, kiểm điểm bản thân, trao dồi bản thân mỗi ngày, học từ quá khứ chứ không phải sống trong quá khứ rồi tự biện minh, đổ lỗi hay tự hành hạ bản thân khi cứ tự trách mình. Luôn luôn ý thức học cách loại bỏ những âm thanh, suy nghĩ tiêu cực bằng cách tập nhìn rõ nguyên nhân để thấu hiểu và nuôi dưỡng lòng biết ơn mỗi ngày. Có trách nhiệm và dụng tâm trong mỗi việc mình làm. Biết tự lo cho bản thân, cả về thể chất, ăn uống sinh hoạt hằng ngày, cả về gốc rễ tâm hồn, những giá trị sống cơ bản để làm người, mà điều luôn được đặt lên trên hết đó chính là hiếu thuận và lòng biết ơn, không chỉ bằng suy nghĩ hay biểu hiện không rõ ràng như thời thơ bé mà là bằng lời nói, hành động, cử chỉ mỗi ngày luôn hướng đến những giá trị đó, mong cầu đấng sinh thành của tôi khỏe mạnh và thư thái.
Trưởng thành là khi tôi đã có cách giải cho bài toán lớn bao năm dằng vặt ba mẹ tôi, đè nặng cuộc sống chính mình. Tôi có thể điều chỉnh bản thân, học cách diễn đạt, ứng xử để hòa nhập với đồng nghiệp, các mối quan hệ xã hội để mọi việc đều thuận lợi cho việc học hỏi, phát triển bản thân. Cớ gì không thể điều chỉnh thái độ, cách nói chuyện, hành động để làm cho ba mẹ tôi vui lòng, dù mỗi người mỗi tính cách riêng biệt, thật sự rất khó, nhưng có xá gì so với ngần ấy năm câu chuyện ấy, chồng chất việc này sang việc khác, khổ đau này sang khổ đau khác đã làm họ tổn thương, đau đớn, tuyệt vọng và gieo thêm duyên nghiệp oán hận cho nhau, có xá gì so với ngần ấy thời gian ba mẹ yêu thương tôi, dành những điều tốt đẹp nhất trên đời cho tôi. Tôi dùng những gì được rèn dũa bao năm ba mẹ cho tôi ăn học ngoài kia đối diện hiện thực xoa dịu nỗi đau của mẹ, lắng nghe và chia sẻ nỗi lòng của ba, tranh luận không trốn tránh những điều khiến họ phiền muộn dù có lúc nước mắt yêu thương rơi rất nhiều vì sự cố chấp, thói quen suy nghĩ tiêu cực bao năm hiện hữu, tôi để cho họ hiểu tôi đau cùng họ, tôi yêu họ và không muốn họ phiền muộn quá khứ, khổ sở trong hiện tại hay gieo thêm nghiệp chướng trong tương lai. Tôi lắng nghe suốt bao nhiêu năm và cùng họ chịu đựng đủ rồi, suốt hai mươi mấy năm qua đã đến lúc tôi dùng tất cả sự yêu thương, tất cả tinh hoa, tất cả những gì thiêng liêng đẹp đẽ nhất dành cho họ.
Trưởng thành là khi kẻ vốn lúc nào cũng đau đáu nhìn về nỗi đau của ba mẹ mà sống, lo lắng cho tương lai, bắt đầu biết sống cho từng giây phút hiện tại, tận hưởng và hài lòng, để mỗi tối nhắm mắt đều thấy nhẹ nhõm dù có ra đi cũng rất an yên vì những gì có thể làm trong ngày, đến thời điểm tôi sống tôi đều đã cố gắng hết sức, làm tốt nhất có thể rồi. Tôi cứ đặt cuộc sống của chính mình lên ba mẹ, cứ nhìn về nỗi đau của họ mà sống, mà sợ hãi nên có những giai đoạn cuộc đời lúc trước thấy rất mệt mỏi và thất vọng không là chính mình, chỉ là tôi làm chưa đúng cách mà thôi. Phải đặt mọi thứ lên chính bản thân tôi và làm những điều tôi biết là đúng, là con tim mình mách bảo mà không e sợ, chùng bước vì tôi yêu ba mẹ và bắt đầu biết yêu chính mình, thế nên được sống cuộc sống mà tôi muốn không hối tiếc song hành điều đó là ba mẹ tôi xóa bỏ được những suy nghĩ khiến họ phiền não, thật sự vui, thư thái và an lạc, tôi sẽ tự nhiên hạnh phúc. Sức khỏe tôi đang dần tốt lên, dù sẽ không được như xưa, và con đường phía trước sẽ không dễ đi như trước nữa, nhưng tôi luôn tin rằng cánh cửa này đóng lại sẽ có một cánh cửa khác mở ra.
Ngày hôm qua đã qua rồi tôi không thể thay đổi, chỉ có thể ngẫm nghĩ sai phạm bản thân để học từ đó và biết ơn, biết ơn tất cả những gì tạo nên điều trong tôi hôm nay, con người, tính cách, sự việc, kỹ năng, trải nghiệm, kinh nghiệm, bài học cuộc sống và cả những ký ức, quan trọng nhất là tình yêu thương của ba mẹ, chúng đều vô cùng quý giá. Cảm ơn tất cả! “Bạn trân trọng điều gì trong cuộc sống điều đó sẽ phát triển. Hãy trân trọng vì có sức khỏe. Trân trọng gia đình, trân trọng quà tặng, bạn bè, công việc, hãy trân trọng cuộc sống và viễn cảnh sẽ bắt đầu thay đổi. Bạn sẽ thấy cuộc đời mình được chúc phúc.”
Người dự thi: Phan Thị Tố Cẩm