TRƯỞNG THÀNH là khi... Viết cho những kỷ niệm đã cũ
10 năm trước, non nớt và vồ vập. Và 10 năm sau, già dặn ngồi ngắm nhìn lại mọi thứ. Suy nghĩ, vu vơ thôi, vì tất cả đã đi qua, qua rồi, mãi mãi không bào giờ quay trở lại...
VIẾT CHO NHỮNG KỶ NIỆM ĐÃ CŨ!
“10 năm trước, non nớt và vồ vập. Và 10 năm sau, già dặn ngồi ngắm nhìn lại mọi thứ. Suy nghĩ, vu vơ thôi, vì tất cả đã đi qua, qua rồi, mãi mãi không bào giờ quay trở lại...”
Đi qua những năm tháng vội vã của cuộc đời, đọng lại trong con người ta nhiều thứ gọi là kỷ niệm, in hằn trong tâm thức là những mảnh ký ức mãi mãi không bao giờ có thể nào quên. Cuộc sống vốn rộng dài mà cuộc đời mình lại quá ngắn. Có nhiều lựa chọn không thể đổi thay. Có thể ngay lúc này, người ta không thể đánh đổi những gì đã bền vững cho những mộng mơ hay hoài bão. Nỗi khổ mang tên “Người trưởng thành”.
Nhiều lúc ta muốn nhắm mắt buông rơi. hoặc ngược lại, giá như mình có thể bùng cháy một lần. Như thế mà không phải như thế! Ngày ta đã đi qua không giống bao nhiêu ngày đã sống. Người ta đã gặp cũng không bao người đã gặp. Bởi vậy, dù gì có muốn hay cất giấu đi kỳ thực lại vô cùng khó khăn.
Có những nỗi niềm không cần phải thổ lộ sớt chia nhưng từ trong sâu thẳm cõi lòng ai cũng hiểu, có những năm tháng trải qua rồi mới biết mình đã lớn, có những kỷ niệm sẽ chẳng thể nào quên.
Viết cho một ngày nắng gắt. Thèm được thư thái bên ô cửa sổ nhà, thưởng thức ly coffee quen thuộc và không nghĩ gì cả. Thèm một cơn mưa rào ào ạt kéo đến.
Người dự thi: Nguyễn Huyền Trang