Trưởng thành là khi tôi biết trân trọng những gì mình đang có
Trưởng thành là khi tôi biết trân trọng những gì mình đang có
Trưởng thành là khi tôi biết trân trọng những gì mình đang có. Tôi sinh ra và lớn lên tại tây nguyên Lâm Đồng. Một nơi vùng núi xa xôi, nơi đây chỉ đầy nắng và gió. Sinh ra trong một gia đình nghèo, nhà lại đông con. Cố gắng lắm tôi chỉ học được hết lớp 6 rồi phải bỏ học. Dù 6 năm học đều đạt danh hiệu học sinh xuất sắc của trường và bản thân cũng luôn khao khát được theo học cùng chúng bạn. Nhưng hoàn cảnh gia đình không cho phép. Tôi phải bỏ học để theo phụ ba mẹ làm nương rẫy. Những ngày nương rẫy nhiều việc tôi phụ ba mẹ làm cỏ, trồng cây... Những ngày rảnh rỗi tôi cùng chị gái đi lượm sắt vụn, trai nhựa ở các kênh mương và những bãi rác.
Vào mùa cà phê, khi phụ ba mẹ hái hết cà phê vườn nhà xong tôi theo chị gái đi mót lượm lại những quả cà phê rơi vãi của người ta để phụ giúp mẹ nuôi các em. Nhìn chúng bạn đồng trang lứa được đi học mặc quần áo mới tôi tủi thân và tự trách "sao tôi lại sinh ra trong gia đình nghèo như vậy? tại sao không phải là một gia đình khác, giàu có hơn". Rồi tuổi thơ của tôi cũng dần qua đi. 18 tuổi. Cái tuổi đẹp nhất của người con gái.
Tôi chỉ cao 149cm với thân hình bé nhỏ, làn da đen nhẻm, xấu xí. Tôi luôn tự ti về bản thân của mình. Vừa lùn vừa xấu lại không có học thức nghề nghiệp gì. Ước mơ có một công việc gì đó để an nhàn bản thân nên tôi xin mẹ đi học nghề. Ban đầu mẹ tôi từ chối. Mẹ nói "sợ tôi ra ngoài gặp bạn xấu nên không muốn tôi đi". Tôi trả lời mẹ "Mẹ ah. Con lớn rồi và con đã trưởng thành từ lâu rồi, mẹ không phải lo cho con". thấy được sự quyết tâm của tôi mẹ mềm lòng và đã đồng ý. Tôi đạp xe ra thị trấn cách nhà 5km xin học nghề ở một tiệm làm tóc. Thấy thương hoàn cảnh của tôi, chủ tiệm chỉ lấy 1 nửa tiền học phí. Vì đam mê công việc nên tôi học vài tháng là đã biết nghề.
Tôi xin nghỉ và quyết định đi Sài Gòn làm thợ phụ cho người ta để vừa có tiền lương phụ giúp gia đình vừa nâng cao tay nghề. Làm ở Sài Gòn được 1 năm tôi về quê mở tiệm. Mở tiệm được một thời gian thì tôi gặp và yêu một người đàn ông. Sau 10 tháng tìm hiểu tôi đã đồng ý kết hôn khi được anh ngỏ lời. Cứ nghĩ từ nay sẽ qua được thời cơ cực, lận đận khi lấy được người mình yêu thương, gia đình tử tế. Nào ngờ cuộc sống hôn nhân của tôi không được hạnh phúc. Lấy phải một người đàn ông gia trưởng, cổ hủ, lười nhác và hay nhậu nhẹt say sỉn. Dù bản thân tôi luôn cố gắng chăm sóc gia đình thật tốt nhưng vẫn luôn bị chồng chửi bới vô cớ và thường xuyên chịu những trận đòn không có lý do. Hơn 6 năm lấy chồng là khoảng thời gian tôi sống trong nước mắt.
Đã nhiều lần, rất nhiều lần tôi từng nghĩ cuộc đời tôi quá bất hạnh hay là chết đi để tự giải thoát cho mình nhưng rồi lại chỉ biết khóc trong vô vọng. Và than trách số phận, trách ông trời sao quá bất công với 1 con người. Rồi cố gắng của tôi cũng chỉ có giới hạn, tôi gục ngã thật sự khi tận mắt nhìn thấy chồng tôi đi vào nhà nghỉ với một người phụ nữ khác, không giữ được bình tĩnh tôi đã gào khóc trong đau đớn và nói ra những uất ức trong lòng.
Rồi tôi sinh ra trầm cảm không muốn nói chuyện với ai. Không những không biết lỗi mà chồng tôi còn nói thẳng với tôi "Tao lấy mày đã xấu rồi mà còn hay giận rỗi sưng mặt, tao thà đi ngủ với đĩ còn hơn ". Câu nói đó khiến tôi không thể còn khóc được nữa mà nó như là một động lực để tôi biết mình nên làm gì là đúng. Tôi quyết định làm đơn ly hôn trong sự ngăn cản của hai bên gia đình. Ba mẹ tôi không đồng ý nên khi ly hôn tôi không dám về nhà mà bế con đi đến một nơi xa. Một mẹ, một con, một nơi xa lạ trong túi lại không có tiền, tôi như muốn gục ngã với số phận hẩm hiu của mình. Rồi tôi lại khóc lại trách bố mẹ sinh ra tôi mà không thương tôi, trách số kiếp tôi sao bạc bẽo quá. Không tiền, không nhà cửa, không một nơi chở che, tiền đâu nuôi con. Mà đi làm thì biết gửi con cho ai... rồi ý nghĩ dại dột lại khiến tôi muốn tìm đến cái chết để buông xuôi tất cả.
Vừa lúc đó nghe tin ba tôi gặp bạo bệnh phải cấp cứu trong bệnh viện. Tôi ôm con vào thăm ba. Vừa gặp được tôi, ba mừng dơm dớm nước mắt. Ba nói "Ba chỉ không muốn con ly hôn sợ con khổ, nhưng nếu con đã quyết rồi thì về nhà với ba mẹ con nhé! Đừng đi đâu hết". Tôi khóc, đã khóc rất nhiều vì nghĩ xấu cho ba mẹ. Trong khi ba mẹ vẫn luôn lo lắng và thương yêu tôi. Cũng ở đây, tại bệnh viện. tôi thấy rất nhiều người già có, trẻ có, những người gặp bệnh hiểm nghèo. Người suy thận giai đoạn cuối đến nước cũng không được uống. Người bị tiểu đường, muốn ăn cũng không được ăn. Người bị viên khớp muốn đi lại cũng không được. Người thì suy tim, đến thở thôi cũng rất khó khăn. Chỉ nằm một chỗ và vật lộn với những cơn đau hành xác thịt. Tôi nhìn lại mình, thấy bản thân còn thật may mắn biết bao. Khi tôi vẫn còn mạnh khỏe. Và tự nghĩ. Mình không phải không có gì mà có rất nhiều là khác. *Tôi có sức khỏe mà bao người muốn không được. *Tôi có đầy đủ cả ba và mẹ khi ngoài kia nhiều người từ nhỏ đã phải mồ côi. * Tôi có 2 cậu con trai thông minh và nhanh nhẹn, dễ thương khi ngoài kia bao người chạy chữa đủ đường cũng không có được 1 mụn con. * Tôi có được bao nhiêu người thương mến vì bao nhiêu lâu nay tôi luôn cố gắng sống tốt. Phải. Tôi có rất nhiều.
Tôi bắt đầu suy nghĩ tích cực hơn. Sẵn có cái nghề trong tay. Tôi vay mượn bạn bè chút vốn để mở tiệm tóc. Vì được nhiều người thương mến nên khi mở lời vay mượn tiền tôi được bạn bè giúp đỡ rất nhiệt tình nên việc mở tiệm rất thuận lợi. Ba mẹ 2 bên nội ngoại thương và luôn động viên giúp đỡ. Giờ đây. Một mẹ, một con nhưng tôi luôn ngập tràn niềm vui và hạnh phúc. Tôi nhận ra. Tôi đã trưởng thành khi tôi luôn biết nhìn lên để bản thân cần cố gắng hướng đến một tương lai tốt đẹp hơn. Và tôi cũng luôn biết nhìn xuống để thấy bản thân còn may mắn hơn rất nhiều người.
*** TÔI ĐÃ TRƯỞNG THÀNH*** ###
Ba tôi giờ đã qua đời khi mang trong người nhiều bệnh nặng. Do khu vực tôi sống có nhiều kênh mương người dân xả rác rất nhiều gây ô nhiễm nguồn nước. Giờ đây chỉ còn mình mẹ. Vậy nên tôi luôn lo lắng cho sức khỏe của mẹ. Ước mơ được tặng mẹ 1 cái máy lọc nước đó sẽ là móm quà sức khỏe vô giá nhất.
Người dự thi: Phùng Thị Dung