Trưởng thành là khi tôi biết thương mẹ
Trưởng thành là khi tôi biết thương mẹ
Cha là gì? Những người có cha làm ơn hãy nói tôi biết! Tôi lớn lên bằng tình yêu thương của mẹ, bằng sự thiếu thốn tình cha nhưng chưa một lần tôi cảm thấy đó là điều bất hạnh. Bởi lẽ chính vì thiếu vắng thứ tình cảm thiêng liêng ấy mà nó đã giúp tôi trưởng thành hơn rất nhiều...”
Mấy ngày nay, trời cứ đỗ mưa, những cơn mưa bất chợt của đất trời Tây Đô làm cho lòng người càng se lạnh, nằm trong căn phòng trọ, ngẫm nghĩ lại quãng thời gian của quá khứ, tôi lại rươm rướm nước mắt. Sao lại vậy nhỉ? Đã bảo là không được khóc nữa rồi mà, mà nhớ mẹ quá kiềm lòng lại sao được. Chưa bao giờ lại cảm thấy nhớ, thấy thương mẹ như lúc này... Tụi sinh viên của tụi tui là vậy! Đứa nào cũng mới lớn, học xong cấp 3 phải xa cha, xa mẹ xách cặp lên tỉnh, thành phố học. Thử hỏi ai không buồn cho được. Bởi vậy ban ngày có đám bạn học cười cười, nói nói, vui vẻ lắm rồi chuyện bài vở cũng phần nào quên đi nổi nhớ nhà. Mà đêm về mới chính là lúc chúng tôi sống thật với những cảm xúc của chính mình nhất, nhớ nhà, nhớ cha, nhớ mẹ, nhớ kỉ niệm cùng đám bạn học thời cấp ba, nhớ đủ thứ, rồi có những đêm thức trắng, thức cũng chẳng để làm gì chỉ là thức để đó...
Rồi chưa kể khi ra ngoài kia xã hội đủ thứ chuyện xảy ra những lúc ấy chúng ta lại nhớ thương mẹ cha vô cùng. Ai một lần đã trải qua cảm giác này cũng phần nào hiểu được! Và khi ấy ít nhiều trong chúng ta phần nào cũng đã hiểu: “Chúng ta đã thật sự trưởng thành !”.
Đêm nay, cũng như bao đêm rồi tôi chưa ngủ, cũng mấy tháng rồi không được gặp mẹ, mà buồn nhất là khi chiều nay thằng bạn kế bên phòng được cha mẹ lên thăm, càng làm tôi tủi thân hơn gấp bội lần, bởi có đủ cha đủ mẹ là ước mơ của tôi tự lâu lắm rồi. Bất kể ai sinh ra trong cuộc đời này đều mong muốn mình sẽ được sống trong một gia đình hạnh phúc, có mẹ, có cha, có đầy đủ tình yêu thương của tất cả mọi người. Thế nhưng, đã có rất nhiều người không được điều may mắn ấy, họ lớn lên trong sự yêu thương, chở che của mẹ, họ thèm lắm một tiếng “Cha ơi”, họ thèm mỗi sáng được cha đưa đến trường, thèm được nũng nịu khi mỗi lần má đánh,... Ấy vậy mà trong giấc mơ cũng chẳng bao giờ có được... Tôi có thói quen hễ buồn là đem quyển Nhật Ký ra ghi ghi chép chép, thấy vậy mà hay lắm à ngen! Nhờ vậy mà tôi được khóc, được trải lòng mình cùng nó và đêm nay cũng không là ngoại lệ: “Cần Thơ, chiều mưa buồn 18/06/2018 Mẹ yêu thân thương của con! Lại một đêm con mất ngủ vì nhớ thương mẹ............
Nhìn lại chặng đường mà hai mẹ con mình đã vượt qua, con nghĩ giờ đây mình đã trưởng thành thật rồi mẹ ạ! Con trưởng thành khi con biết yêu thương mẹ nhiều hơn, biết trân quý từng đồng tiền mẹ chắc chiu ở quê nhà gửi lên Cần Thơ cho con ăn học, con trưởng thành khi thấy những giọt nước mắt mẹ rơi khi con có lỗi... Chắc mẹ không tin đâu bởi trong mắt mẹ thì con lúc nào mà chẳng còn bé nhỏ. Vậy là cũng hơn 20 năm con được là con của mẹ. Trong 20 năm đó chỉ hai mẹ con ta sống cùng nhau. Nhớ hồi nhỏ, lúc chưa hiểu chuyện đã có rất nhiều lúc con trách mẹ, giận mẹ vì mẹ không cho con được một người cha như những đứa trẻ khác, nhiều lúc con đã khóc, khóc rất nhiều mẹ ạ! Rồi còn những lúc đi học về, ba mẹ người ta đứng trước cổng trường đợi con mình tan trường về, còn con thì ít khi lắm mới được mẹ đi đón bởi mẹ còn phải đi làm nên con phải thường xuyên lội bộ đi học về, có hôm vừa đi vừa khóc, khóc không phải vì con đau hay mỏi mà hơn hết con “tủi thân” nhiều lắm cho số phận của mình! Nhưng mẹ à đó chỉ là suy nghĩ của thằng nhỏ ngày xưa thôi mẹ giờ con trai mẹ đã lớn, đã hiểu chuyện lắm rồi mẹ!
Ông trời chẳng lấy của ai tất cả. Ông trời đã lấy của con một gia đình hạnh phúc nhưng bù lại con còn có mẹ và mẹ ơi con cũng tin rằng ở xã hội ngoài kia con chưa phải là bất hạnh nhất phải không mẹ? Con còn có mẹ, mẹ vừa là cha nhưng cũng vừa là mẹ của con. Nghĩ lại con thấy mình có lỗi với mẹ nhiều lắm, giá mà ngày xưa con hiểu được chuyện như bây giờ thì con đã không có những suy nghĩ như thế. Con nhớ hoài mẹ chẳng bao giờ đánh con cả! Thật đấy! Mẹ nói: “Người ta có cha thì mẹ đánh cha bênh, còn mày mẹ mà đánh thì lấy ai bênh?”. Chỉ bấy nhiêu đó thôi con cũng đủ hiểu lòng mẹ thương con đến nhường nào!
Mẹ không đẹp như những người phụ nữ khác nhưng con luôn tự hào về mẹ, một người mẹ luôn có những nổ lực phi thường đáng để người khác khâm phục. Mẹ luôn lo lắng cho con từng giấc ngủ miếng ăn, lo cho con mọi thứ nhưng mẹ chưa bao giờ nghĩ cho bản thân mình. Bàn tay mẹ chay sạn vì những việc nặng nhọc đồng án đáng lẽ ra phải là người đàn ông trong gia đình gánh vác. Thương mẹ lắm giữa cuộc đời đầy khắc nghiệt như thế một mình mẹ phải chống chọi cầm chắc tay lái trên chiếc thuyền định mệnh để đưa con vượt qua muôn ngàn sóng vỗ mong cho con sẽ đến được bến bờ tương lai phía trước. Vì nghịch cảnh đã có lúc chiếc thuyền ấy cứ ngỡ sẽ sụp đổ nhưng không vì tấm lòng thương con hết mực của mẹ mà mặc cho tất cả mẹ vẫn đứng dậy sao nhiều lần giông tố ấy. Dẫu rằng, giờ đây con đã lớn, đã tự lập cuộc sống xa nhà, nhờ vậy ngày càng trưởng thành và biết yêu thương mẹ nhiều hơn. Con cũng đi làm thêm sau giờ học và con biết rằng không dễ gì phải làm ra được đồng tiền, phải đánh đổi rất nhiều. Bởi thế để có được những đồng tiền gửi lên cho con thì đằng sau đó là cả một câu chuyện dài mà chỉ có mẹ mới hiểu được. Mỗi lúc có gì khó khăn hay thất bại mẹ luôn là điểm tựa lớn nhất để con có thể dựa vào và vượt qua tất cả”. Bạn thấy đó, với tôi mẹ là vậy! Và tôi tin chắc rằng những người mẹ ngoài kia cũng đều vĩ đại đến thế. Mẹ mãi là ngọn đuốc soi đường, là điểm tựa để dẫn ta đi trong những đêm tối mịt mù nhất.
Mẹ là “Chủ nợ” có một trên đời, trả hoài cũng không thể nào hết được. Mẹ là người cho ta tất cả cũng chẳng bao giờ mẹ nhận lại thứ gì, cũng chẳng đòi hỏi con đáp đền gì cho mẹ, miễn sao con bình yên, hạnh phúc là được. Dẫu ngoài kia con có ai chê con mẹ xấu xí, dẫu ngoài kia con có hư đốn thế nào thì khi về với mẹ con vẫn mãi là số 1...
Tất cả những khó khăn rồi cũng sẽ qua, quan trọng là hôm nay tôi đã thật sự trưởng thành, biết nghĩ về tương lai của chính mình, biết chịu trách nhiệm với những lỗi lầm mà mình đã gây ra. Và hơn hết tôi nhận thức được bản thân mình phải yêu thương mẹ nhiều hơn. Bởi trong cuộc đời này không gì có thể thay thế được tình mẹ. Tiền bạc, vật chất ngoài kia bạn có thể làm ra được rất nhiều, thậm chí bạn có thể sài đến cuối đời nhưng còn Mẹ một khi đã mất bạn sẽ không bao giờ tìm lại được.
Hãy trưởng thành khi mẹ vẫn còn đấy, hãy yêu thương mẹ khi mẹ vẫn còn ở bên ta, đừng để một ngày kia khi mẹ không còn trên cuộc đời này nữa, lúc đó bạn trưởng thành thì cũng đã quá muộn màng. Lời yêu thương mẹ sẽ không bao giờ là khó nói nếu như trong mỗi trái tim ta có tình yêu thương mẹ thật sự. Bạn đừng bao giờ nghĩ: Trưởng thành là một cái gì to tác lớn lao lắm, là khi bạn làm ra tiền rồi đem về cho cha mẹ hàng tháng. Mà hãy nghĩ sự trưởng thành ấy của bạn đơn giản là trân trọng quá khứ và biết yêu thương, trân trọng mọi thứ xung quanh mình để cuộc đời bạn sẽ là những chuỗi ngày tươi đẹp nhất cho tương lai.
Người dự thi: Võ Hữu Lộc