Trưởng thành là khi ta nhận ra đến lúc phải chia xa
Trưởng thành là khi ta nhận ra đến lúc phải chia xa
TRƯỞNG THÀNH LÀ KHI TA NHẬN RA ĐẾN LÚC PHẢI CHIA XA
Một mùa phượng nữa lại đến, mùa phượng thứ 18 của tôi và chắc chắn sẽ là một mùa phượng đặc biệt nhất, đáng nhớ nhất, nhiều kỉ niệm nhất. Đó là khi tôi phải xa mái trường đã ba năm gắn bó, là khi tôi nhận ra được nhiều điều, đặc biệt là nhận ra, tôi đã có chút trưởng thành. Trong khi chúng tôi đang vùi đầu vào sách vở, bận bịu với công cuộc ôn thi, lũ ve đã bắt đầu kêu râm ran từ lúc nào chẳng hay. Sự hối hả để theo kịp bài vở dường như được thay thế bằng sự xúc động. Chúng tôi cùng nhau luyện tập để chuẩn bị cho buổi tri ân của học sinh khối 12.
Ấy vậy mà đã đến ngày bế giảng. Trong tà áo dài thước tha, chúng tôi cùng nhau chụp ảnh, lưu giữ lại những bức ảnh đẹp nhất của một thời áo trắng. Lúc này, mới chợt nhận ra, ta chả có với nhau được bao tấm ảnh, cũng chẳng có lắm những hờn giận. Nhớ lại, suốt ba năm chẳng tham gia một hoạt động gì cũng nhau, bỗng cảm thấy nuối tiếc lắm!
Ngày hôm ấy, tôi đã không dám ngồi nghe văn nghệ chia tay của học sinh lớp Mười Hai, bởi tôi biết, nếu theo dõi, tôi sẽ khóc mất. Tôi không muốn những giọt nước mắt ấy xóa nhòa đi hình ảnh đẹp đẽ, thân thuộc của mái trường, thầy cô, bè bạn. Và tôi, chỉ lặng lẽ đứng bên góc tường, đưa mắt nhìn lại một lượt khung cảnh thân thương ấy, lần cuối. Lúc ấy, tôi chỉ muốn thời gian ngừng lại, để tôi được ở lại nơi đây nhiều thêm một chút, một chút thôi; để tôi thêm lần nữa được nhìn ngắm những nụ cười vui tươi trên nét mặt hồn nhiên ấy...
Tôi chẳng muốn lớn lên nữa, chẳng muốn trưởng thành nữa đâu. Nhưng đó chỉ là ước muốn xa vời của tôi mà thôi. Trước sự thật không thể trối bỏ rằng tôi sắp không còn là học sinh ấy, tôi đã chọn cách chấp nhận, chọn cách mỉm cười với nó. Các bạn và tôi, ai cũng sẽ phải trưởng thành, sẽ mất đi nét ngô nghê của hôm nào, đó là lẽ thường, là sự tuần hoàn của cuộc sống. Và tôi biết, khi bước qua ngưỡng cửa này, chúng ta đã trưởng thành thêm một chút. Vâng. Tôi không trưởng thành nhờ một sự kiện nào đó quá cao siêu, tôi trưởng thành nhờ sự chia ly của ngày hôm nay, với những giọt nước mắt được cất giấu kĩ càng. Và ai trong mỗi chúng ta cũng sẽ bước đầu trưởng thành nhờ sự kiện ấy- buổi chia tay cuối lời cấp ba. Nhân đây, tôi xin được gửi lời chúc tới tập thể A2K49:"Các bạn, nốt mai thôi là tớ không được gặp mọi người rồi. Chúc các cậu ôn thi thật tốt và đạt kết quả cao trong kì thi sắp tới. Trên con đường mới, hãy luôn mỉm cười và bình tĩnh vượt qua mọi khó khăn để đạt được thành công trong mục tiêu của các bạn nhé! Tớ sẽ không quên các cậu, không quên 12A2 đâu! À, còn một điều nữa, hãy trưởng thành thật thành công nhé!"
Người dự thi: Đặng Thị Thùy Linh
Hà Nội, 4/6/2018