Trưởng thành là khi ta biết mình là ai và mình sống vì điều gì cũng như thấu ngộ sự cho và nhận
Trưởng thành là khi ta biết mình là ai và mình sống vì điều gì cũng như thấu ngộ sự cho và nhận
Trưởng thành là khi ta biết mình là ai và mình sống vì điều gì cũng như thấu ngộ sự cho và nhận!
24 Tuổi tôi trở thành một bà mẹ đơn thân. Khi đưa ra quyết định ấy tôi không vì cảm giác tội lỗi hay vì muốn níu kéo ai cả. Tôi đơn giản nghĩ rằng mình có duyên thì nhận bởi con cái là món quà trời cho. Trở thành mẹ là cái mốc cuộc đời khiến tôi nghĩ mình đã trưởng thành. Nhưng không phải vậy. Dẫu tôi tự mình lo toan gánh hết mọi thứ trên vai cả kinh tế và con nhỏ cũng như gia đình lớn nhưng có gì đó nơi bản thân. Tôi vẫn chưa đủ chín chắn khi làm việc,vẫn cảm tính trong suy nghĩ và đôi khi tự hốt hoảng vì mình cứ âu lo vô cớ,quá sân si chấp niệm. Tôi trở nên dễ ghen tị với hạnh phúc người khác ,dễ chạnh lòng khi mỏi mệt và thường cực đoan.
Mọi thứ thay đổi là khi con trai tôi nhập viện vì bệnh Kawasaki với tiên liệu xấu. Thằng bé sốt cao 7 ngày liên tục, nhiễm trùng máu có nguy cơ ảnh hưởng tim ,phổi và bàng quang. Cái ngày ôm con trắng đêm truyền dịch trong bệnh viện với tờ hóa đơn tiền thuốc điều trị 28 triệu đã thay đổi đời tôi. Tôi trắng đêm nhìn lại mình tôi đã lớn đủ chưa khi trở thành một người mẹ? Tôi là ai ?Tôi đã sống như thế nào hơn 25 năm qua? Những nhân quả nào tôi đã gieo và đã gặt ? Tôi thức trắng suốt 4 ngày để bên con và suy tư rồi tôi cũng nhận được quả ngọt từ mầm mình đã gieo. Những người bạn khắp mọi miền được tôi giúp đỡ và hỗ trợ đã giúp lại tôi. Họ gửi tiền cho tôi ,động viên tôi vượt qua tất cả.
Chính những ngày ấy khiến tôi hiểu được mình có gì, đã và nên tiếp tục làm gì. Duyên lành bạn trao đi là món quà sẽ có người tặng lại bạn ngày nào đó khi bạn lỡ bước sa chân. Mà trên hết khi ta sống chân thành,yêu thương và hoan hỉ với hạnh phúc của người như chính ta là ta đã được hạnh phúc. Cái phúc lớn nhất là tâm không sân si,không tật đố,không oán hờn. Tôi nhận ra sự thật mọi thứ do mình chọn và không có gì để thêm buồn . Không phải cứ có thêm một người đi cùng bên đời mới là trọn vẹn. Chỉ khi sắp mất đứa con tôi mới biết nhận ra hạnh phúc ngay bên mình và biết rằng mình có tất cả mà còn đòi hỏi nhiều hơn. Bởi tôi sống quá tham lam nên trời dạy một bài học cảnh tỉnh khiến lòng tôi nhớ đời. Trưởng thành là khi tôi biết rõ đường mình cần đi,việc mình cần làm, người mình cần dành thời gian và biết sống đủ.
Và sự thấu ngộ của bản thân lại thêm một nấc là ngày mẹ tôi nhập viện tháng 2 năm nay. Bà nhiễm trùng máu ở chân thêm di chứng tiểu đường tuýp 2. Khi lần nữa bàng hoàng tỉnh dậy giữa đêm đen như mực nhìn vào góc quen không thấy mẹ chỉ thấy con đang ngủ yên lành. Chinh khi ấy tôi mới càng rõ cái gì là thời gian đâu đợi chờ ai. Tôi tỉnh ngủ và đi nghe bài giảng Phật Pháp. Đêm ấy tôi tỉnh ngủ và thật sự biết mình nên sống ra sao. Thời gian của tôi có thể là rất dài thêm vài mươi năm nữa nhưng có thể chỉ mai đây tôi xuôi tay về với trời cao xanh thẳm. Tôi nhận ra mình cho chưa đủ,mình yêu chưa đủ ,mình làm cũng chưa đủ. Tôi tự phát nguyện ăn chay trường và tổ chức thêm hội nhóm để lan đi giá trị sống cho các bà mẹ đang nuôi con nhỏ. Tôi bận rộn từng ngày với việc cho đi và với con trẻ.
Chính hôm nay khi viết những dòng này tôi có thể nói mình vẫn đang trưởng thành từng ngày. Ai trong đời cũng sẽ tới lúc trưởng thành .Bởi trưởng thành là thấu ngộ bản thân là hiểu chính mình và biết mình nên là ai,nên làm gì. Ai cũng phải qua đôi lần sinh li tử biệt,mất mát người thân, bị phản bội,bị bỏ rơi, bị hiểu lầm, thất bại đắng cay. Nhưng chính những ngày giông tố bão bùng ấy là những ngày cho ta bài học lớn. Nỗi đau và những bất hạnh ta phải gánh là chất liệu dựng nên cái nền tảng tốt nhất cho cuộc đời ta. Ta sẽ trưởng thành từng ngày khi biết dùng nỗi đau,bất hạnh ấy để sống vươn lên,yêu nhiều hơn,cho nhiều hơn . Và ngày ta thật sự trưởng thành là khi tâm ta bất biến giữa dòng đời vạn biến dẫu có khổ đau ra sao vẫn sống hết lòng mình.
Người dự thi: Liên Thanh Nhã