Trưởng thành là khi nhận ra giá trị của những điều bình dị trong cuộc sống
Trưởng thành là khi nhận ra giá trị của những điều bình dị trong cuộc sống
TRƯỞNG THÀNH LÀ KHI NHẬN RA GIÁ TRỊ CỦA NHỮNG ĐIỀU BÌNH DỊ TRONG CUỘC SỐNG
Con như đôi cánh chim trời
Bay xa khỏi tổ, tìm nơi xanh màu
Ngước nhìn biển rộng trời cao
Thấy mình khôn lớn, tự hào lắm thay
Đi xa mới biết đường dài
Ngẫm điều bình dị mới hay trưởng thành!
Mỗi lần con về thăm nhà, mẹ lại ngồi bên hiên tết tóc cho con thật bình yên. Con cứ lắc lư cái bím tóc như thời còn nhỏ xíu. Mẹ cốc đầu con cười bảo: con gái lớn rồi, sao cứ nhắng nhít như trẻ con! Ô hay, con đã lớn thật rồi sao!.Hình như mới ngày kia thôi, con còn thích chí khi có ngày nghỉ học được vùi mình ngủ nướng. Mẹ đánh thức con bằng mùi cháo hành thơm lừng. Con thích nhìn khu vườn nhỏ mẹ trồng nở vàng bông hoa mướp. Thích nhìn xung quanh nhà mình rộn rã những chú bướm chú ong. Con lăng xăng bên mẹ trong bình minh ấm áp. Ngày trôi qua nhẹ nhàng. Con lớn từ bao giờ cũng chẳng hay.
Con vẫn hay vin cớ đường xa, việc học tập không có thời gian ngơi nghỉ và về nhà. Con bận rộn với những chuyến dã ngoại cùng với trường, những bữa tiệc sinh nhật cùng bè bạn. Con quên mất rằng: lâu lắm rồi con và mẹ chẳng có chuyến đi chơi chung, ngày sinh nhật mẹ một mình một bóng. Con gái vô tâm nên Ngày của mẹ cũng trôi qua một cách hững hờ. Con cứ ngỡ tình yêu của mẹ luôn là điều hiển nhiên, giống như cái câu mà người ta vẫn thường hay nói : “nước mắt chảy xuôi”. Vậy nên, con thản nhiên đón nhận tình yêu thương của mẹ mà chưa bao giờ suy nghĩ.
Con học ngành y, hằng ngày con vẫn say mê học hỏi và nghiên cứu. Con mong mai này mình sẽ giúp ích được cho nhiều người. Trở thành một bác sĩ giỏi, con từng nghĩ đó chính là sự thành công của mình. Con được học về cơ thể con người, về những biểu hiện của bệnh và các biến chứng, về những thành phần thuốc điều trị cho người bệnh và thuốc bổ cho người già. Mẹ vẫn hay gọi điện lên nhắc nhở con đừng thức quá khuya, phải giữ gìn sức khỏe. Vậy mà con không nhận ra là lời mẹ buồn man mác, giọng cũng nhỏ dần, chẳng đủ “ nội lực” như ngày cách đây có vài năm. Con quên không hỏi mẹ về chứng mất ngủ khi đêm đến, chứng đau đầu thỉnh thoảng lại bất chợt ghé thăm. Để rồi một ngày kia, người bạn lớp con bị mất mẹ, con mới giật mình thảng thốt. Nghĩ về cuộc đời vô thường con lại lo, đời trước cách đời sau chỉ một hơi thở mong manh không thể lường trước. Dẫu chưa va chạm cuộc đời nhiều, nhưng con cũng hiểu được một điều rằng: trên đời này, chẳng ai yêu thương mình và hy sinh cho mình vô điều kiện như mẹ, như cha. Con cũng biết lễ Vu Lan là để nhắc nhở con người ta biết hướng về với mẹ. Biết yêu khi mẹ vẫn còn. Bởi đến khi về trời, có đốt bao nhiêu tiền vàng cũng chỉ là tro bụi. Khi cài bông hồng trắng lên ngực mình lại thấy hối hận bằng hai từ thổn thức: “ phải chi….” Con gái đã đủ lớn nhưng vẫn chưa trưởng thành phải không mẹ ?
Con đã trở về nhà với một tâm trạng rất khác. Con được sống lại những tháng ngày bên mẹ thật bình yên và ấm áp. Nhưng con không còn thích vùi mình ngủ nướng như ngày xưa. Con chỉ muốn cùng mẹ nấu nồi cháo hành thơm nức mũi. Ngồi cùng mẹ ăn bữa sáng thật vui. Con giúp mẹ trồng lại dây bầu, dây mướp; nấu cho mẹ chén trà gừng ấm bụng những ngày mưa. Ngồi cùng mẹ để nghe mẹ thủ thỉ chuyện ngày xưa hay rảo bước cùng mẹ trên con đường làng ra chợ. Con tự tay mình mát xa đầu cho mẹ cảm thấy thật thư thái. Con cũng không quên nhắc mẹ rằng phải nhớ sử dụng nước từ máy lọc Karofi . Con nhận ra sự trưởng thành của chính mình là khi lòng con thấy ấm áp, yêu thương lại trở về nguyên vẹn. Tóc mẹ thôi bạc nhiều, vết nhăn cũng giãn ra. Con thật sự thấm thía rằng: con còn có cả cuộc đời để thực hiện ước mơ, để góp nhặt niềm vui cho cuộc sống của bản thân mình nhưng thời gian của mẹ thì chưa bao giờ ngừng lại. Chỉ đến khi con nhận ra giá trị của những điều bình dị trong cuộc sống này thì con mới thật sự trở thành người trưởng thành phải không mẹ?
Con đã về với mẹ như ngày xưa
Vun gốc mướp cho kịp mùa ra trái
Nếp nhăn tan, mẹ cười như trẻ lại
Ngày yêu thương, bỏ hết những bộn bề
Con tỉnh rồi, đâu còn giữa cơn mê
Thấy chấp chớp bóng mình đang lơ lửng
Dòng sông đời có bao giờ lặng đứng
Biết mẹ còn được mấy khúc thời gian?
Về bên mẹ để nghe thấy miên man
Trưởng thành lên từ những điều rất nhỏ
Nắm bàn tay suốt một đời gian khó
Con nghe mình rộn rã những tim yêu
Quy luật thời gian, hết sáng sẽ chiều
Con không để ngày trôi qua lặng lẽ
Hạnh phúc nhất là trong đời còn mẹ
Nên con càng thấm thía để yêu hơn!