Trưởng thành là khi không còn sợ vấp ngã
Người sống trên đời bắt buộc phải trưởng thành, dù bạn muốn hay không muốn thì cuộc sống ép ta phải trưởng thành để thích ứng với xã hội.
Trưởng thành là khi không còn sợ vấp ngã
Người sống trên đời bắt buộc phải trưởng thành, dù bạn muốn hay không muốn thì cuộc sống ép ta phải trưởng thành để thích ứng với xã hội.
Khi bước chân vào xã hội, rời khỏi vòng tay cha mẹ chúng ta mới thật sự trưởng thành, còn về việc chúng ta trưởng thành như thế nào, trưởng thành ra sao, ai dạy chúng ta, đó chính là cuộc sống mưu sinh.
Có những người không muốn trưởng thành, mãi bên cạnh cha mẹ, để cha mẹ bảo bọc không cần phải trưởng thành, không cần phải tự lực cắn sinh, bôn ba ngoài cuốc sống. nhưng đời người ai cũng trải qua sinh lão bệnh tử, cha mẹ ban cũng không ngoại lệ, rồi họ cũng đi xa, bỏ lại một mình ta đối mặt với cuộc sống, với đời đầy cạm bẩy, đến lúc đó bạn mới trưởng thành thì có quá muộn không.
Không sớm thì muôn bạn sẽ trưởng thành, nhưng cái giá để trưởng thành của mỗi người thì lại rất khác nhau.
Cha mẹ nào sinh con cái cũng muốn chúng lớn lên khỏe mạnh, trở thành người có ích cho xã hội. Họ nghĩ con cái lúc nhỏ học hành giỏi giang, thành tích cao hơn người, sau này thi đỗ đại học rồi kiếm công việc tốt có thể nuôi sống bản thân, chăm lo cho gia đình là trưởng thành, thành công.
Nhưng đối với những đứa con thì sao, trưởng thành là như thế nào? Trưởng thành dưới cách nhìn của tôi là cả một quá trình từ thời thơ ấu đến tận bây giờ.
Từ trong bụng mẹ, chúng ta cũng đang từng ngày từng ngày lớn dần phát triển thành một đứa con bé bỏng của cha mẹ.Theo thời gian trong chúng ta đều trưởng thành, nhờ công ơn dưỡng dục của cha mẹ mà cơ thể phát triển toàn viện trở thành nam thanh, nữ tú.
Mặt khác của sự trưởng thành là có cách nhìn đúng đắng về cuộc sống này, lường trước những khó khăn và tìm cách vượt qua, thích ứng với xã hội bây giờ. Có thể nó bước vào xã hội là khỏi đầu cho sự trưởng thành, ngày đầu tiên bước ra khỏi cách cửa đại học.
Ngày đầu tiên đi làm, cha mẹ dặn dò, anh chị dặn dò phải cố gắng làm việc, ai nói gì mặc ai, làm gì mặc người ta, làm tốt việc của mình thì được rồi, nhưng trong đầu tôi không ngừng hỏi tại sao phải như vậy, đi làm mà như thế thì chán nhỉ, đi làm phải đoàn kết, quan tâm lẫn nhau thì mới làm được lâu dài, cuộc sống như vậy mới thật sự có ý nghĩa.
Đi làm được vài năm mới thắm thía được lời dặn của người thân, vì họ đã từng trải qua , họ đã trưởng thành. Giờ đền lượt mình thì mình cũng buộc phải trưởng thành mới thích ứng được trong môi trưởng này.
Một chị trong công ty nói nới tôi thế này, để tồn tại được ở đây, ngoài năng lực còn phải khôn ngoan hơn người khác, ở đây ai cũng sống như thế cả, ai thích nghi được thì tồn tại, không thích nghi được thì bị đào thải, môi trường doanh nghiệp là một thế giới nhỏ trong xã hội bây giờ.
Đi làm dần tôi hiểu được mọi người đều có cách riêng để bảo vệ mình, tôi cũng bắt buộc phải trưởng để tồn tại.
Lúc ở nhà cha mẹ quan tâm lo lắng cho tôi từng miếng ăn giấc ngủ. Giờ di làm mới biết tự kiếm ăn thật không dễ dàng chút nào, miếng ăn có lẫn cả mồ hôi và nước mắt.
Nhưng tôi buộc mình phải kiên trì, cố gắng vượt qua, cha mẹ đã già không nên để cha mẹ cứ mãi lo cho tôi được nữa, phải tự lực cắn sinh.
Nói đến tự lực căn sinh tôi nhớ đến một lần tôi thử việc ở một công ty sản xuất được vài ngày, quản lý bảo tôi làm báo cáo kinh doanh tháng này cho quản lý, cô ấy chỉ nói làm như bản mẫu thế này và số liệu trên máy có sẳn nên em tự tìm hiểu, chiều nộp gấp cho cô ấy.
Lúc nghe được phải làm gấp mà đầu tôi còn chưa hình dung được phải như thế nào, trông đầu tôi nghĩ nên hỏi người làm trước đây để hướng dẫn mình.
Tôi hỏi chị nhân viên ấy, nhưng kết quả không như mong đợi, chị ấy trả lời một câu mà tôi cảm thấy có chút hụt hẳn. Đó là công việc của em, công ty trả lương để em làm công việc đó, không phải trách nhiệm của chị, mà nếu em không biết em cứ đợi chị xong việc rồi chị giúp.
Thế là tôi tiếp tục hỏi sang một chị nhân viên khác, chị ấy cũng bảo em cứ ngồi đó đi, chút chị ra giúp em. Nhưng tôi cảm thấy chuyện giúp đỡ này cũng không có khả quan.
Tôi ngồi đơ người suy nghĩ một lúc rồi tập trung suy nghĩ, chất xám học hành ở trường lâu nay, tìm kiếm tài liệu ngồi liên tục nhiều tiếng đồng hồ trước máy tính, không nghỉ trưa mà ngồi nghiên cứu, cuối cùng tôi cũng hoàn thành bản báo báo mà quản lý giao cho mình. Lúc tan ca về mọi người vẫn cười nói vui vẽ mà không ai quan tâm đến việc tôi có giao nộp báo cáo đúng hạn cho quản lý hay không.
Trên đường về nhà tôi nghĩ, có lẽ cuộc sống là như vậy, mình có thể thích nghi được là mình đã trưởng thành, ngày hôm đó tôi thưởng cho mình một bữa ăn ngon để chúc mừng bản thân.
Đi làm luôn gặp cảnh ma cũ bắt nạt ma mới, tôi cũng thường bị bắt nạt, bị chửi mắn nhưng là từ các nhân viên đồng nghiệp chứ không phải từ sếp. đi làm như thế tôi cảm thấy áp lực, ăn không ngon ngủ không yên. Ngày đi làm, đêm về trằn trọc suy nghỉ để làm được ở đây phải làm sao, ai giúp được tôi đây.
Nhưng thực tế chẳng ai giúp được tôi, phải tự tìm cách cứu mình. Tôi vẫn đi làm bình thường, cười nói vui vẽ với mọi người nhưng khi ai bắt nạt tôi thì tôi lấy hết can đảm chống đối lại, làm như kiểu bất cần công việc này nữa, tôi làm thế nhưng bọn họ lại sợ, họ sợ làm lớn chuyện sếp biết thì họ cũng cùng tôi bị khai trừ. Vài lần như thế dường như tôi cảm thấy mọi người không còn ức hiếp tôi nữa,
Trưởng thành là cũng là lúc bạn biết hy sinh vì cha mẹ, chồng, con.
Kết hôn, sinh con làm tôi càng trưởng thành hơn, chỉ có mạnh mẽ, kiên cường không bị khó khăn trong cuộc sống vùi lấp mới bảo vệ tốt cho gia đình, cho con cái của mình. Lăn lộn ngoài xã hội kiếm sống chỉ mong con cái được ăn no mặc ấp, bằng bạn bằng bè.
Có thể nói lúc bạn nhẩn nại, kiên trì vượt qua khó khăn trong cuộc sống, hy sinh bản thân để đem lại cuộc sống tốt hơn cho người thân cũng là lúc bạn đã trưởng thành.
Người dự thi: Hà Thị Thúy Hằng