Trưởng thành là khi dũng cảm chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình
Trưởng thành là khi dũng cảm chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình
Trưởng thành là khi dũng cảm chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình
Một chiều đông cuối tháng 12. Bỏ lại ngổn ngang gần trăm trang đề cương còn dang dở. Tôi mặc kệ. Hai môn thi đầu tiên thất bại hoàn toàn. Hay đúng hơn là tôi đã thất bại hoàn toàn. Tôi quyết định nộp đơn vào 1 trường đại học thiên về những môn khoa học khô khan, không có đến một chút thi vị hay nghệ thuật nào cả, lý do chỉ vì mẹ tôi nói sau này dễ xin việc, mà tôi cũng cảm thấy đúng là như vậy. Đây không phải là lần đầu tiên tôi hối hận về quyết định của mình. Người ta nói, muốn làm tốt cần phải có đam mê. Còn tôi, tôi lại lựa chọn theo đuổi một ngành học đầy thử thách mà chính tôi cũng chưa một lần thích thú, thậm chí có đôi chút ghét bỏ vì đặc thù công việc quá áp lực.
Tôi thích bay nhảy, muốn được tự do và có nhiều thời gian đi đây đó trong quãng đời tuổi trẻ của mình chứ không phải suốt ngày chỉ có chúi đầu vào những quyển sách dầy cộp với những kiến thức chuyên ngành khô khan khó hiểu, mệt mỏi đến không còn một chút thời gian để chăm sóc bản thân mình. Những bài học lý thuyết dài dằng giặc trên lớp, những buổi thực hành liên tục, rồi những ngày tháng ngồi miết trên giảng đường ôn thi, những kì thi nối tiếp nhau không có hồi kết làm tôi bị cuốn sâu vào những trang sách khô khan, nó như một mê cung rút hết sinh lực mà lại chẳng có lối ra. Rồi cứ thế, tôi học thuộc một cách máy móc, đi thi như một lịch trình được sắp đặt sẵn.
Mặc dù tôi có từng thử qua những phương pháp học tập của các anh chị khóa trên nhưng dường như chẳng cách nào hiệu quả. Và 2 môn thi đầu tiên... tôi thất bại hoàn toàn. Đổ lỗi cho sự lựa chọn sai lầm của mình, tất cả những môn học khô khan đấy, tôi chẳng bao giờ nghe giảng, đơn giản là vì không có hứng thú. Dạo bước trên những con phố giữa tiết trời đông lạnh lẽo với từng cơn gió rít lên đầy kiêu ngạo như sẵn sàng nghênh chiến với bất kì kẻ nào dám thách thức nó, đôi chân tôi bất giác dừng lại trước một cửa hàng văn phòng phẩm bày ngổn ngang những túi màu bột và những cây bút chì bên ngoài, rồi ngẩn ngơ ngắm nghía chúng. Tôi thích vẽ. Dẫu chẳng đẹp nhưng đó là sở thích của tôi.
Ồ! Tôi bất giác tự hỏi đã bao lâu rồi mình không còn thói quen ngồi ở một góc vắng nơi sân trường vẽ những thứ bản thân ưa thích? Những bức tranh không chuyên do tự tay tôi vẽ vẫn luôn làm tôi tâm đắc, tự hào bây giờ đã được cất ở một góc sâu trong tủ. Làm thế nào tôi lại quên rằng những bức tranh nguệch ngoạc đó đã từng làm tôi thấy rất hạnh phúc? Vẽ là sở thích, là niềm vui của tôi. Chính tôi đã lãng quên nó mà đổ lỗi cho việc học tập vất vả. Và... ơ kìa, tôi cũng quên mất rằng không phải ai khác mà chính tôi là người quyết định lựa chọn ngành học này, 1 ngành học khô khan nhưng đầy ý nghĩa.
Vậy mà bây giờ tôi đang đổ lỗi cho quyết định của mình khi gặp khó khăn, trốn tránh những gì mình đã chọn. Thật ngốc! Tôi chợt nhận ra mình mình thật hèn nhát, luôn chỉ biết đổ lỗi cho mọi thứ xung quanh. Cho rằng tôi đã quá mệt mỏi, áp lực từ việc học tập như đè nặng, khiến tôi không còn là chính mình nữa. Không còn thời gian theo đuổi những đam mê, sở thích của bản thân. Nhưng trên thực tế, tất cả những việc đó, đều do tôi lựa chọn buông xuôi, mặc kệ. Một cơn gió lạnh tạt thẳng vào mặt làm mũi tôi đỏ ửng, đưa tay kéo nhẹ chiếc khăn quàng cổ màu tro xám.
Tôi bước vào cửa hàng mua một cây bút chì và một tập giấy A4, chạy ù ra ngồi ở góc vắng dưới giàn hoa giấy trong sân trường. Chiều hôm nay có đợt không khí lạnh về, trong những đợt quất mạnh của gió đông như làm tôi tỉnh ra, mình đã lãng phí bao nhiêu thời gian chỉ để đổ lỗi, chạy chốn như một kẻ phạm tội hèn nhát. Quyết định thử thách mình trong môi trường học tập khắc nghiệt rồi lại để nó quật ngã một cách đau đớn. Tôi thật tồi. Tôi đang trốn tránh những gì tôi đã chọn. Phút chốc đó, tôi ghét bỏ chính tôi của lúc đó, tôi biết mình cần dũng cảm chịu trách nhiệm cho những quyết định của bản thân, dù nó có khắc nghiệt tới mức nào, vì dẫu sao đó cũng là do chính bản thân mình đã chọn, nếu gục ngã thì mới là thất bại hoàn toàn.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy mình trưởng thành. Ngày hôm đó đã là gần một năm trước. Tôi lại lao đầu vào những trang sách nhưng không còn máy móc như trước. Chậm lại một chút, nghĩ sâu hơn và bất ngờ nhận ra nhiều điều thú vị trong học tập, đó có lẽ sẽ là sự khởi đầu cho một sở thích khác, một niềm đam mê khác của tôi, niềm đam mê đến từ trách nhiệm. Hẳn là có vô số lần chúng ta đưa ra quyết định, rồi điều đó không như ta mong muốn, cho đến khi mọi việc trở nên tồi tệ đi, ta lại hối hận vì quyết định sai lầm của bản thân, lựa chọn phủ nhận và đổ lỗi. Thế nhưng nếu có thể dũng cảm hơn 1 chút, ta sẽ lựa chọn chịu trách nhiệm với quyết định của mình, sửa sai và làm cho nó tốt lên. Đối với tôi, trưởng thành là khái niệm gì đó xa xôi lắm. Tính cách tôi vẫn trẻ con đến lạ, vẫn dán mắt vào laptop cả buổi để xem hoạt hình doraemon hay đọc truyện tranh conan, vẫn luôn khùng khùng một chút với bạn bè hay đôi khi giận dỗi chẳng cần lý do. Tôi vẫn vẽ tranh những khi rảnh dỗi, chỉ là những bức tranh ở trình độ học sinh tiểu học và tự tâm đặc với tác phẩm nghệ thuật của mình. Có thể trong mắt mọi người thì còn lâu lắm tôi mới trưởng thành được. Nhưng trong cái khoảnh khắc chiều đông hôm ấy, tôi cảm thấy mình đã trưởng thành về một phương diện nào đó, có thể là nhận thức hoặc chỉ đơn giản là ngộ ra một chân lý của riêng tôi. Đối với bản thân tôi, có lẽ trưởng thành là khi dũng cảm chịu trách nhiệm với những sự lựa chọn của mình!
Người dự thi: Mile