Trưởng thành là khi đôi mắt biết nhìn và cười
Trưởng thành là khi đôi mắt biết nhìn và cười
Trưởng thành là khi đôi mắt biết nhìn và cười
Cuộc đời mà sao lại không có những khoảng lặng cơ chứ.
Miền nhớ của tuổi thơ là những bài điểm kém của đứa học sinh giỏi, là những giận hờn vu vơ với đám bạn chỉ vì không đợi nhau đi học, hay chỉ vì không cho nhau cái kẹo. Những tức giận, những hờn dỗi, những lời nói khó nghe. Sao nhìn lại mà đáng yêu đến thế! Tôi nhìn thấy hình ảnh của mình ở mấy đứa cháu ngây ngô, dại khờ. Thấy thấp thoáng.....những lúc đóng cửa rầm rầm rồi lủi thủi nơi góc phòng chỉ vì mẹ bắt nấu ăn không cho vui đùa với chúng bạn trong xóm. Ôi! Một thời thơ dại!
Khoảng lặng của tuổi trẻ là cảm giác yêu trong tình yêu đơn phương. Những rung động đầu đời mới chớm đã vụt tắt. Hay những đêm khóc sưng mắt khi chia tay người. Những giận hờn vô cớ với cậu bạn thân khi nó có người yêu. Tôi nhìn thấy hình ảnh của mình nơi các cô cậu học trò bé nhỏ. Ôi! Sao lại ngây ngô, lại dễ thương đến thế!
Nốt trầm của tuổi thanh xuân là lúc không tìm được công việc ưng ý, là lúc nhìn thấy bạn bè đã ổn định mà mình cứ lông bông hoài. Hay là lúc mới thành lập công ty nhưng chưa tròn một năm đã đổ vỡ. Khoảng thời gian mệt mỏi và bế tắt. Tôi nhìn thấy hình ảnh của mình ở các em sinh viên mới ra trường. Ôi! Sao lại khờ dại và bồng bột đến thế!
- Trưởng thành là biết nấu cho mẹ những món ngon đảm bảo sức khỏe. Bởi con muốn yêu khi còn có thể. Thức ăn là đơn thuốc tốt nhất.
- Trưởng thành là biết buông bỏ. Ái là nguồn gốc của khổ đau nhưng cũng là rễ cây hạnh phúc. Bởi em sợ không gặp được anh - người lạ quan trọng của đời em.
- Trưởng thành là biết chấp nhận. Cõi đời là cõi tạm. Được và mất mấy hồi. Bởi mình không muốn bỏ lở những cơ hội khác.