Trưởng thành là khi con nhận ra tóc mẹ đã bạc màu
Trưởng thành là khi con nhận ra tóc mẹ đã bạc màu
Trưởng thành là khi….con nhận ra:… “Tóc mẹ đã bạc màu…”
Những cuộc gọi ấy dù ngắn dù dài vẫn luôn là động lực để tôi cố gắng, để tôi tiếp tục một hành trình của mình. 19 tuổi-tôi chưa có gì trong tay; 19 tuổi-tôi chỉ đang trên con đường theo đuổi sự nghiệp; 19 tuổi-tôi vẫn loay hoay tìm việc làm thêm để phụ giúp gia đình. Nhưng cũng ở tuổi 19, tôi nhận ra được rất nhiều điều từ cuộc sống, tôi nhận ra rằng con đường tương lai phía trước còn rất dài mà phía sau tôi là một bức tường vô hình khiến tôi không thể nào lùi bước, tôi phải tiếp tục dù bất cứ giá nào. Trên vai tôi không chỉ gánh vác những đam mê, những cuồng nhiệt của tuổi trẻ mà còn mang trên đó biết bao mồ hôi, bao nhiêu sự hy sinh của mẹ, mang trên đó rất nhiều sự kỳ vọng của gia đình và mọi người xung quanh... Và chí ít, ở tuổi này, tôi nhân ra mình không còn là trẻ con nữa.
Cái giá của tuổi trẻ là những lần đánh đổi, là những lần phải chấp nhận rằng cuộc sống này không phải lúc nào #mộtcộngmộtcũngbằnghai Mẹ à… Trưởng thành là khi con nhận ra rằng con phải rời xa vòng tay của mẹ và phải tự bước đi bằng chính đôi chân của mình. Dù ngoài kia mưa giông hay gió lốc, con cũng không được gục ngã, phải tiến về phía trước. Trưởng thành là khi con nhận ra rằng con không thể thốt lên vơi mẹ bốn chữ rằng: “Con muốn về nhà”. Có những câu chuyện, có những con người, có những sự việc con sẽ không thể luyên thuyên kể cho mẹ nghe như lúc con còn bé. Con chỉ có thể kể cho mẹ những điều mới lạ, những câu chuyện vui mà con gặp được trên con đường chinh phục những đam mê mà con muốn. Trưởng thành là khi con thèm bữa cơm của mẹ, con nhớ những câu chuyện mà nội vẫn hay kể, đã lâu lắm còn vẫn chưa được nghe những lời càm ràm của cô tư và cũng không còn những lúc hay tranh cãi vô lý với thằng anh họ khi ở nhà. Dù có đi đến đâu đi chăng nữa, dù có thành công hay thất bại, dù vẫn còn trẻ hay khi đã già thì những kỷ niệm thời niên thiếu bên gia đình vẫn rực rỡ và chói chang như vậy. Sài Gòn mùa này hay mưa cũng hay ngập nước làm con nhớ lúc còn nhà cũ, nước mưa ngập tận vào nhà mình có cá, có cua làm lũ nhóc xóm mình cứ xôn xao như có hội.
Và cuối cùng trưởng thành là khi con nhận ra tóc mẹ đã bạc màu, con nhận ra rằng tủ đồ của mẹ từ lâu đã không còn xuất hiện những bộ quần áo mới, mẹ không còn đi du lịch nhiều như trước và những bữa cơm hằng ngày của mẹ cũng không còn phong phú như lúc con ở nhà…Con xin lỗi và cảm ơn mẹ rất nhiều!!! Con rất hạnh phúc vì được làm con của mẹ, được sống trong gia đình của mình. “Thanh xuân của con là cả bầu trời của mẹ, thanh xuân của mẹ lại là cả sự trưởng thành của con. Thanh xuân của con dù không tốt đẹp vẫn còn có mẹ nhưng thanh xuân của mẹ không thể không có con.” Hôm nay, trời lại mưa. Con nhớ nhà lắm…..
6:21, xe buýt số 8, Sài Gòn, ngày 3, tháng 7, năm 2018
Người dự thi: Key Nguyễn