Trưởng thành là khi bước qua cánh cửa trở về với gia đình
Trưởng thành là khi bước qua cánh cửa trở về với gia đình
Trưởng thành là khi bước qua cánh cửa trở về với gia đình, ta biết vứt bỏ mọi phiền muộn ở sau lưng...
Đã bao giờ bạn trở về với tổ ấm của mình trong tâm trạng bực dọc, khó chịu vì bị sếp nhắc nhở, giận dữ vì bị ai đó vượt đèn đỏ va quẹt vào mình? Hay thậm chí chỉ vì một câu nói bâng quơ, và hàng nghìn thứ lí do khác mà bạn hay tôi đều làm tổn thương người mình yêu. Chẳng ai trong chúng ta có quyền làm tổn thương những người thân trong gia đình cả.
Có chăng cũng chỉ là sự chủ quan trong ý nghĩ rằng họ sẽ chẳng bao giờ rời bỏ ta, chẳng bao giờ giận hờn, trách móc. Bao năm qua, tôi vẫn luôn ngộ nhận về điều ấy. Cái "vấn đề tai hại" mà tôi luôn biện minh cho mỗi lần mình lớn tiếng. Chúng ta thường có thiên hướng quan trọng hóa những mối quan hệ xung quanh, cư xử phải thật nhã nhặn, sợ phật lòng người này, trái ý người kia. Nhưng rồi khi về nhà, mọi buồn bực cứ thế tuôn ra, vậy ai sẽ là người phải hứng chịu những điều đó?
Cha mẹ, anh chị em, con cái,... - họ đã làm gì sai ngoài yêu thương, che chở cho chúng ta mà phải nhận lấy những đắng cay? Ta thường chú ý đến những vấn đề cao quý, muốn bản thân thật hoàn thiện trước bàn dân thiên hạ, nhưng điều cơ bản nhất là lối cư xử hay thậm chí là đạo đức trong gia đình bạn coi đó là vấn đề nhỏ nhặt thì bạn cần thành công để làm gì? Khi mà người thân chính là những nạn nhân phía sau những thành công ấy. Tôi biết rằng nói ra điều này thật khiên cưỡng vì nhiều người đã quá mệt mỏi khi hàng ngày bước ra đường phải đeo lên mình chiếc "mặt nạ", mang vác trên vai những trách nhiệm mình không mong muốn. Khi về nhà, muốn cởi bỏ mọi thứ để được thoải mái không được sao?
Được chứ, hoàn toàn khuyến khích nhưng điều đó không có nghĩa ta làm mọi cách ngay cả trút giận lên người thân của mình. Hãy là một người con, người em, người cha, người mẹ sáng suốt. Nếu không làm được điều gì to lớn với xã hội ngoài kia. Bạn hãy yên tâm vì có một "lực lượng hậu phương" ở nhà luôn chào đón bạn, luôn tự hào về bạn. Dù đi đâu, làm gì, có ra sao, khi trở về nhà tôi và bạn vẫn sẽ mãi là chú chim non cần được yêu thương, bảo vệ.
Hãy trân trọng từng phút giây quây quần bên gia đình, đừng để mọi thứ trôi qua để lại nhiều niềm đau, hối tiếc. Tôi và bạn chẳng ai trong chúng ta muốn dù vô tình hay cố tình làm đau những người mình yêu. Điều mà chúng ta có thể làm ngay bây giờ, gạt bỏ mọi muộn phiền âu lo, toan tính đời thường sau cánh cửa kia, hãy trở về tâm hồn của những chú chim non.
Học cách chia sẻ, lắng nghe để biết yêu thương nhiều hơn. Hãy chắp cánh bay đi những chú chim non kia ơi! Đã đến lúc ta phải trưởng thành rồi...
Người dự thi: Dương Thị Hạnh