TRƯỞNG THÀNH là khi… biết chấp nhận
TRƯỞNG THÀNH là khi… biết chấp nhận.
Ngày còn bé, tôi cho rằng mình là cái rốn của vũ trụ, tất cả mọi thứ đều xoay quanh bản thân mình. Từ khi còn nằm nôi tôi đã nhận ra rằng khi tôi khóc, sẽ có người lại bế và dỗ dành. Là nội, là ngoại, là ba, là mẹ, là chị gái, là rất rất nhiều người. Họ làm mọi chuyện để tôi cười, nựng tôi, chọc cho tôi vui. Không bao giờ tôi phải ở một mình, luôn luôn có người bên cạnh.
Lớn hơn một chút, tôi vẫn là trung tâm. Món đồ chơi tôi thích nhất định phải là của tôi. Hoạt hình tôi muốn xem trên ti vi nhất định phải mở, tôi ghét thời sự, ghét đá bóng, ghét những bộ phim suốt ngày khóc lóc mà tôi không thể nào hiểu được. Tôi thích những nàng công chúa xinh đẹp, sống trong tòa lâu đài lộng lẫy, cưới chàng hoàng tử nước kế bên, và sống hạnh phúc mãi mãi. Tôi nghĩ, lớn lên, mình cũng sẽ như thế. Và ba mẹ, cũng nói với tôi như thế.
Tuổi học trò của tôi trôi qua đầy màu nắng. Những ngày tiểu học ngây ngô lười làm bài tập về nhà, sợ bị cô giáo mắng, buồn phiền vì cô bạn bàn bên hôm nay lại không chơi với mình. Khóc lóc khi con cún bệnh hay tủi thân vì bị ba mẹ la. Những lắng lo ngày ấy chỉ xoay quanh thầy cô, trường lớp, bạn bè, chị gái mắng hay bé búp bê ưa thích bị mất. Và mỗi khi gặp chuyện, tôi khóc, sẽ khóc thật lớn. Ba mẹ sẽ ôm tôi vào lòng và vỗ về, chị gái sẽ bị mắng vì bắt nạt tôi, tôi sẽ có bé búp bê mới. Mọi chuyện vẫn vậy, tôi vẫn là trung tâm, và mọi chuyện đều sẽ được giải quyết.
Vấp ngã đầu tiên của cuộc đời tôi đó là trượt đại học. Năm đó tôi đăng kí Học viện Báo chí và tuyên truyền, tôi muốn trở thành một biên tập viên. Nói sao nhỉ, thi đại học đối với tôi không quá quan trọng, vì học tập tôi vốn cũng không giỏi giang gì. Nhưng khi đi thi về, tôi có cảm giác mình đã đậu. Và đến lúc biết điểm, tôi mặc nhiên cho rằng mình đã đậu vì điểm của tôi so với điểm chuẩn những năm trước của khoa đó cao hơn khá nhiều. Và, tôi trượt. Tôi không thể nào hiểu được, tại sao lại như vậy. Tại sao khoa tôi thi năm nay lại thành khoa cao điểm nhất. Tại sao tôi lại đăng kí khoa này, nếu đăng kí khoa khác thì tôi đã đậu rồi. Lần này, dù có khóc lóc thế nào cũng không ai có thể giải quyết cho tôi. À, tôi không có khóc. Như tôi đã nói, việc học đối với tôi vốn không suy nghĩ quá nhiều nhưng cái cảm giác sắp đạt được rồi lại tuột mất thật khó chịu. Và tôi cho rằng đó là tại số, tôi đã làm rất tốt rồi.
Rời xa cha mẹ đến một vùng trời mới. Ở đây không có người thân, không có bạn bè, không ai quen thuộc. Tôi dọn vào kí túc xá và nhận ra tôi là cô gái người Bắc duy nhất trong phòng. Lần đầu tiên, tôi biết bỡ ngỡ. Tôi bỡ ngỡ với cả thế giới. Từ thói quen ăn uống, sinh hoạt, cách nói chuyện của mọi người xung quanh. Sao không ai giống tôi nhỉ. Chẳng nhẽ tôi sẽ một mình suốt quãng thời gian còn lại hay sao. Và tôi bắt đầu trách tại sao mình không đỗ đại học, tạ sao lại không chịu ở ngoài đó, tại sao lại muốn vào Sài Gòn. Tại sao? Lên lớp thì giảng viên giảng bài tôi không thể hiểu. Vì tôi không hiểu họ nói gì. Lúc nào trong đầu cũng lùng bùng lùng bùng, và tôi lại chán học. Đi học cũng chán, về phòng cũng chán. Tôi tự cô lập bản thân. Một ngày, nằm trên giường kí túc xá, tôi thấy mọi người cười đùa với nhau rất vui vẻ, tôi nhận ra mình không còn là trung tâm nữa. Ở đây, tôi không tự bắt đầu thì cũng sẽ không ai bắt đầu với tôi. Họ không quan tâm vì sao tôi buồn, vì sao tôi lại như thế. Họ chỉ thấy rằng tôi không giao tiếp thì họ cũng sẽ không giao tiếp với tôi. Và, dần dần, tôi biết chấp nhận đây không phải là nhà, tôi cũng phải là công chúa, chẳng ai có nghĩa vụ phải ở bên tôi cả. Sao họ không giống nhau, họ vẫn có thể hòa nhập, mà tôi thì lại không. Tôi dần bắt chuyện với những người bạn cũng phòng, hòa nhập với cuộc sống chung. Và hình như nó không khó như tôi tưởng tượng. Bản thân lớn hơn một chút rồi thì phải.
Cho đến bây giờ, khi đã là sinh viên năm cuối, tôi đã nhận ra rất nhiều điều trong cuộc sông này không như bản thân tôi tưởng tượng. Và tôi học cách chấp nhận và thỏa hiệp với chúng. Tôi chơi với một người bạn, đối tốt với họ, yêu thương họ nhưng lại bị phản bội. Tôi nhận ra không phải cái gì cho đi cũng sẽ được nhận lại như vậy. Tôi tốt với họ đơn giản vì tôi muốn thôi. Tôi cố gắng hết sức để hoàn thành bài kiểm tra nhưng điều đó không có nghĩa tôi nhất định sẽ qua. Tôi học cách chấp nhận rằng đôi khi không phải bản thân bỏ ra nỗ lực đều sẽ được đền đáp, đôi khi trong cuộc sống này may mắn lại quan trọng hơn. Tôi học cách chấp nhận thế giới quan của người khác, suy nghĩ của người khác và cả hành động của họ. Tôi, đã lớn hơn rất nhiều.
Tôi vẫn đang ở ngưỡng cửa của cuộc đời, chưa chính thức ra nhập thế giới người lớn. Vẫn chưa gặp phải những màu đen của cuộc sống. Chưa thấy được sự lừa dối, chưa gặp những con người tham lam. Vẫn chưa trải qua cái gọi là cuộc đời đa đoan. Tôi chưa trưởng thành, chỉ đang học cách để trưởng thành. Tôi vẫn chưa biết đối mặt với thế giới ngoài kia như thế nào. Tôi vẫn đang học cách chấp nhận. Chẳng ai biết định nghĩa trưởng thành là gì và như thế nào là người trưởng thành. Bản thân đạt đến một mức độ ra sao thì được gọi là cô gái trưởng thành. Nhưng tôi biết trân trọng gia đình, bạn bè và những người xung quanh. Tôi có một chút gì đó trưởng thành rồi nhỉ ?
Người dự thi: Trần Kiều Giang