Trưởng thành là khi bạn nhận ra, hóa ra… mình vốn chỉ từng hạnh phúc…
Trưởng thành là khi bạn nhận ra, hóa ra… mình vốn chỉ từng hạnh phúc…
Tôi đã từng hình dung về tương lai như thế này. Tôi, ba, mẹ và em trai sống trong một thành phố nằm ven sông, dưới chái nhà phủ hồng hoa giấy. Ba vốn có khướu trồng cây, ắt hẳn gian nhà sẽ đầy những hoa, những quả. Mẹ lại hay lầm lũi với những cuộn bắp cải tròn, với những trái bí ngô nhỏ thó. Còn hai chị em tôi sẽ ngồi đọc sách cho ba mẹ mỗi buổi chiều, trên chiếc sập gỗ đã bạc thếch sơn khô.
Năm 18 tuổi trong lúc tôi đang gấp rút chuẩn bị thi Đại học, giữa ba và mẹ xảy ra mâu thuẫn. Tiếng ba gay gắt cả sáng, chiều; tiếng mẹ sụt sùi mỗi đêm là “chuông” báo thức tôi giữa mơ tỉnh mộng màng. Tôi nhìn giàn hoa giấy chập chờn sau khung cửa sổ, cắn chặt răng không cho tiếng khóc bật khỏi cổ họng, nghẹn ngào ôm cuốn sách Lịch sử cần học thuộc vào lòng. Hóa ra, tôi vẫn chẳng hạnh phúc như tôi đã từng nghĩ.
Tôi trượt Đại học năm đó. Ai cũng không ngờ, nhất là ba mẹ. 12 năm liền là học sinh Giỏi toàn diện, và trượt Đại học với số điểm thấp đến không-thể-tin. Riêng tôi, không-hề-bất-ngờ. Ba mẹ cho rằng tôi không biết về mâu thuẫn giữa cả hai, nhưng nào phải. Mỗi đêm sau đó, nghe gió đưa đến tai tiếng tranh cãi giữa cánh cửa phòng, tôi dùng gối áp chặt hai tai, kéo chăn kín đầu và khóc. Bác sĩ chuẩn đoán tôi bị trầm cảm. Mẹ và ba nức nở nghe, hỏi đi hỏi lại về căn bệnh mà-không-ai-cho-rằng tôi sẽ mắc phải. Thành viên tích cực nhất trong công tác xã hội, cá nhân có thành tích cao trong công tác đoàn trường… mắc chứng trầm cảm giai đoạn vừa. Ai tin được nhỉ? Dĩ nhiên, trừ tôi.
Tôi thấy mình đọc sách dưới chái nhà phủ hồng hoa giấy, cạnh con sông khúc khuỷu uốn dòng. Tôi không tìm thấy ba mẹ, cũng không tìm được em trai tôi đâu. Tôi chẳng thấy những cây trái quả sai lúc lỉu, cũng chẳng thấy những xanh, vàng cam của bắp cải, bí ngô đâu. Hóa ra, tương lai tôi từng hình dung cũng có lúc nhạt nhòa đến vậy. Tôi vẽ nhiều trong suốt thời gian đó, chỉ bằng hai cây chì đen-xám. Những bức vẽ tối tăm, u ám. Đến cả trăm. Có khi tận vài trăm bức. Đôi lúc, những cái hôn dính đầy nước miếng của cậu em trai 4 tuổi, sự nhẹ nhàng từ bàn tay ba vuốt má và mùi thơm riêng từ cái ôm của mẹ khiến tôi giật mình thốt thảng. Hóa ra, trưởng thành là lúc nhận ra, mặc bất cứ nỗi đau nào hiện hữu, vẫn luôn có một tổ ấm - dù có thể là chẳng vẹn tròn nữa, luôn đợi tôi.
Hai năm sau đó, tôi đỗ Đại học. Ba mẹ hoàn tất thủ tục ly hôn. Em trai sống cùng mẹ. Riêng tôi đăng ký trọ lại trong ký túc xá của trường. Ngày nhập học đầu tiên, cả ba mẹ đều đến. Tôi lọt giữa cái ôm của hai người, nghe ba khẽ nói: “Hai năm này con đã trưởng thành hơn mười tám năm ba mẹ nuôi con trước đó rồi, công chúa ạ”. Tôi vẫn từng tin rằng, hạnh phúc là khi tất cả những gì muốn đều thuộc về mình. Tôi cũng từng nghĩ rằng, bức tranh tương lai mà tôi vẽ vốn chẳng khó để thành hiện thực.
Trưởng thành mới chợt nhận ra, ba mẹ cũng có hạnh phúc của riêng mình. Rằng thật ra, cạnh kề cũng được, buông bỏ cũng xong, hễ biết bằng lòng mới là hạnh phúc. Rằng, ai cũng phải trưởng thành. Và tôi, vẫn sẽ mãi là cô công chúa của cả ba và mẹ.
Người dự thi: Nguyễn Trang