Trưởng thành là gì mà buồn vậy cậu?
Trưởng thành là gì mà buồn vậy cậu?” Ừ, sao không buồn, khi trưởng thành là đồng nghĩa với việc nhận ra đời người là hữu hạn
TRƯỞNG THÀNH LÀ GÌ MÀ BUỒN VẬY CẬU?
Mới đây, ngồi café với nhau trong một chiều hanh hao nắng, nhìn ra hàng rào có mớ dây tử đằng rướn những nhành mảnh mai gầy guộc leo quanh bức tường xỉn màu, rung rinh chùm bông tím biêng biếc, cô bạn thân ngót hơn hai mươi năm, buộc miệng hỏi tôi: “ Trưởng thành là gì mà buồn vậy cậu?”. Câu nói của bạn khiến ấu thơ tràn về trong tôi tựa hồ như bát nước vỡ. Ngày ấy, mỗi lần đứng lấp ló nhìn các anh chị học đại học về thăm nhà, sao mà thích. Đâu đó trong thẳm sâu lòng mình là nỗi mong ước lớn nhanh để được đi xa khỏi căn nhà nhỏ, quanh quẩn chỉ có những khuôn mặt cũ dần theo năm tháng: ông bà, ba mẹ, các cô chú.. Và hằng hà những thứ “con không được làm vậy”, “con nít mà....”.
Trong nhận thức của một đứa trẻ “ăn chưa no lo chưa tới” đó là những ràng buộc phiền phức. Khác hẳn thế giới ngoài kia rực rỡ hấp dẫn và tự do. Để bây giờ trưởng thành, sau gần 30 năm mòn mỏi “gõ mỏi tay vào cánh cửa cuộc đời” nhận không ít những lần hụt chân bẽ bàng, những lần ngồi bẹp lặng thinh trong một xó đời, nước mắt chảy ngược vào trong nghẹn bứ. Lúc đó, thèm muốn cháy lòng một lần được bé lại, đừng đi đâu xa, nằm trên bộ ván gõ đen bóng trong căn nhà gỗ nhỏ nép mình bên vườn dừa mát rượi, nghe tiếng gió thì thào qua kẽ lá, nghe chú trống choai giật mình vỗ cánh “ò ó o” giữ trưa hè bỏng nắng.
“Trưởng thành là gì mà buồn vậy cậu?”. Ừ, làm sao không buồn, khi trưởng thành là tự bơi và phải bơi xa. Khi một mình quạt đôi tay nhỏ bé giữa đại dương đời tôi mới hiểu trưởng thành là khi ta nhận ra mình thật cô đơn! Dường nhưng tất cả mọi việc từ lau nhà, nấu ăn trong cái nóng hầm hập, sau một ngày làm việc vất vả; đến nỗi chông chênh trống hoác của ngày leo lên bàn sanh sinh con; hay giọt nước mắt tủi thân lúc ngồi bên mâm cơm lạnh ngắt chờ chồng. ..chúng ta chỉ một mình gồng vai gánh chịu!
Có biết bao người đang đi cạnh nhau như những cái bóng, qua ngày qua tháng và qua năm chứ chưa thật sự đồng hành? Bạn ta có khó khăn gì, người yêu ta mong muốn điều gì, anh chị em ta cần giúp đỡ gì, liệu mình có thật sự thấu hiểu? Giọt nước mắt của ngày trưởng thành có rơi ai rồi cũng phải tự lau khô mà tươi cười bước tiếp.
Một người bên cạnh sẻ chia liệu có dễ dàng? “Trưởng thành là gì mà buồn vậy cậu?” Ừ, sao không buồn, khi trưởng thành là đồng nghĩa với việc nhận ra đời người là hữu hạn. Lần lượt những người thân yêu dần dà rồi cũng sẽ rời xa mình, không cách gì nắm níu! Đứa con ngày nào tíu tít quanh mình, choàng tay ôm thân hình ấm sực của con nghe mệt mỏi rơi tuột xuống chân, giờ muốn nói chuyện với con dăm ba câu đã khó. Ba mẹ ngày nào tóc mới lấm tấm vài sợ bạc, vẫn đi lại nhanh lắm, ăn uống còn ngon miệng, cười nói hãy giòn giã; giờ trở trời mưa gió nhức buốt tận xương đặt chân xuống giường, miệng bảo rằng “Mẹ ổn!” mà nén cơn đau trào nước mắt! Bất giác tôi cũng muốn hỏi lại bạn, hỏi chính mình lần nữa: “Trưởng thành là gì mà buồn quá vậy cậu?”
Người dự thi: Triệu Thị Vẽ