Tôi trưởng thành hơn sau khi tôi ly hôn
Tôi trưởng thành hơn sau khi tôi ly hôn
Tôi đã từng đọc ở đâu đó rằng, sự trưởng thành của mỗi con người ta là khi trải qua các biến cố của cuộc đời, không phụ thuộc vào tuổi tác già, trẻ mà là do những cú sốc sẽ giúp con người ta tự lớn lên. Thế nên những biến cố ấy, lúc đầu sẽ làm ta đau đớn, cực khổ nhưng qua thời gian, đó lại là những kinh nghiệm và vốn sống vô cùng có giá trị.
Tôi kết hôn và sống với chồng được một năm, chưa kịp có con, cuộc sống nảy sinh nhiều mâu thuẫn và nhanh chóng ly hôn. Trước khi đổ vỡ, tôi thường buốn chán và thất vọng về người mình tin yêu và chọn làm chồng. Những vụn vặt trong cuộc sống cũng dồn lại, đẩy cái tôi của mỗi người lên cao, và tôi là người chủ động chia tay.
Năm thứ nhất, tôi ở trọ một mình, thấy thoải mái khi không phải chịu cảnh ngột ngạt như trước kia, nhưng lại mang tâm lý cô đơn, chán chường và sống khép kín. Đặc biệt, tôi gần như chẳng còn niềm tin vào đàn ông.
Năm thứ hai của cuộc sống độc thân, tôi không còn tự ti và mặc cảm như một năm trước đó nhưng cũng không thể công khai chuyện mình đã ly hôn. Trừ đồng nghiệp ở cơ quan, còn trước mặt bạn bè và những người quen biết, tôi vẫn cố tạo ra một cuộc sống bình yên nhưng trong lòng thì nặng trĩu.
Năm thứ ba, tôi sống cởi mở và yêu đời hơn, bắt đầu nhận lời mai mối của mọi người và chủ động làm “cọc đi tìm trâu” để mong tìm hạnh phúc mới. Tôi không còn than thở phận mình bất hạnh và kém may mắn mà biết chăm sóc cho bản thân nhiều hơn, làm đẹp, quảng giao và cùng chia sẻ với những người phụ nữ khốn khổ xung quanh. Lúc này, tôi thấy cuộc sống độc thân thật thú vị mà nhiều người đang có gia đình không được trải nghiệm hết.
Năm thứ 4, vết thương lòng đã hồi phục rất nhiều, tôi không hối tiếc quá khứ và cũng không oán giận chồng cũ. Có lúc ngồi nghĩ lại, tôi thấy thương chồng mình cũng rất khổ sở và vất vả .Qua những người thân quen, tôi vẫn biết là chồng cũ cũng nghĩ lại và cảm thấy thương tôi thực lòng. Tôi biết là chúng tôi vẫn giữ những ký ức tươi đẹp về nhau dù cho không thể quay lại và làm lại được nữa. Lúc này, cứ được sống vui, được làm việc thoải mái là chẳng có gì để tôi phiền lo.
Năm thứ 5, dù vẫn sống một mình nhưng tôi không thấy cô đơn, dù đã sắp bước sang tuổi 40 nhưng tôi không thấy mình già. Cảm giác ở thời điểm hiện tại của tôi là luôn lạc quan, vui vẻ và tràn đầy nhiệt huyết. Tôi thương yêu tất cả những người xung quanh mình, ngay cả với những người chưa tốt với tôi. Kể cả họ có bỏ tôi như người chồng bội bạc kia thì tôi cũng không buồn giận. Tôi vẫn sống thật tốt kể cả không có chồng con. Tôi không lo xa đến những điều vụn vặt, mà chỉ nghĩ rằng, khi về già, có thể vào ở trong viện dưỡng lão thì cuộc đời này vẫn tươi đẹp.
Thất bại ở lúc 31 tuổi, và đến năm 36 tuổi tôi thấy mình chín chắn hơn nhiều, thời gian đã rèn luyện về mọi mặt, để tôi hoàn thiện bản thân. Tôi không cổ vũ cho cuộc sống độc thân, nhưng quan trọng là phải sống thật ý nghĩa và tích cực. Đến thời điểm này, tôi lại là một chị Thanh Tâm bán chuyên nghiệp để giúp các cặp vợ chồng hàn gắn tình cảm. Cuộc sống không có gì hoàn hảo, và không có ai hoàn hảo, tôi có công việc tốt, có sức khỏe, có niềm tin và tình yêu thương của mọi người. Thế là hạnh phúc.
Người dự thi: Nguyễn Thị Minh