Tôi đang trưởng thành

25/06/2018

Chia sẻ bài viết:

Là một cô gái 18 tuổi, tôi có thể tự hào nói rằng tôi đã dậy thì thành công!

Tôi đang trưởng thành

truong-thanh

Là một cô gái 18 tuổi, tôi có thể tự hào nói rằng tôi đã dậy thì thành công

Trưởng thành không lớn lao như bao người suy nghĩ, trải qua độ tuổi khác nhau, mỗi người sẽ có suy nghĩ khác nhau về định nghĩa của sự trưởng thành. 

Từ khi sinh ra đến khi tôi 10 tuổi, tôi thực sự cho rằng bản thân trường thành khi đã có ý thức tự ăn cơm không cần người khác đúc hay là khi tôi chính thức đổi từ mặc tã sang mặc quần nhưng cũng là khi tôi bước chân vào trường tiểu học. Cái cảm giác đổi mới ấy thật sự rất đặc biệt và khó tả và nó mang đến cho tôi cảm giác cả thế giới này đang xoay quanh tôi và chứng kiến tôi từng ngày lớn lên. 

Tới khi tôi lên cấp 2, tôi lại thấy mấy anh/ chị học lớp 8 thật trưởng thành và ao ước được lên lớp. Khi tôi học lớp 8 tôi lại nghĩ tôi muốn học xong cấp 2 bước sang ngôi trường cấp 3. Trưởng thành thời cấp 2 đối với tôi xa hơn là chỉ học xong cấp 2 mà là muốn đậu 1 trường đại học tôi mong muốn và nhanh chóng tìm học bổng đi du học. Tôi không nghĩ trường thành đối với tôi là trải qua một cuộc tình hay là khi trải nghiệm một buổi trốn học nào đó. Mà chính là khi tôi thật sự hoàn tất chương trình học nhọc nhằn này ở Việt Nam.

truong-thanh2

Và giờ đây, khi đã bước sang tuổi 18, tôi đã hiểu thế nào là trường thành khi thật sự có cảm giác thẩu hiểu của người lớn và thật sự trọn vẹn khi được nhìn lại 18 năm cuộc đời tôi đã trải qua. 

1. Không còn chọc em bé.

Khi còn nhỏ, tôi rất thích trên đùa mấy bé con tới khi nó khóc thì thôi, tôi cảm thấy việc làm ấy là rất vui vì mỗi khi nhìn thấy em bé tức đến nghẹn họng chỉ còn có thể khóc để thỏa tức, nhưng giờ tôi không còn như thế nữa. Mỗi lần tôi chơi với em tôi thích chọc nó cười hơn, thích yêu thương và trân trọng sinh linh bé nhỏ nhiều hơn. 

2. Tôi thấu hiểu cảm giác nếu tôi không học đàng hoàng và có 1 công việc tử tế sẽ như thế nào.

Lúc còn nhỏ, mỗi khi đi ngang qua cây đèn đỏ có người ăn xin, tôi lại cảm thấy tội nghiệp, lớn lên một chút tôi cảm thấy khinh bỉ họ, điều họ cần chỉ là chăm chỉ học, họ có ngày hôm nay không phải vì lười học hay sao ( tôi lúc ấy suy nghĩ quá giản đơn), và hiện tại tôi lại cảm thấy tội nghiệp họ, có phần chen lẫn xót xa. Đó là khi tôi thực sự hiểu rằng họ có lẽ đã trải qua những thứ mà tôi chưa từng phải trải qua, tôi may mắn hơn họ khi không phải gánh chịu những cơn đói, rét hằng đêm, thậm chí là những cơn đòn đến chết đi sống lại. Tôi lúc này mới thật hiểu góc tối con người là thế nào, hiểu được thực ra không phải họ chưa cố gắng hết sức, mà đôi khi số phận vốn đã đưa đẩy họ tới đường cùng phải đi xin ăn. 

truong-thanh3

3. Hiểu thế nào là sức mạnh đồng tiền

Khi nhỏ, gia đình tôi cũng không phải khá giả gì, tôi lại ương ngạnh, muốn ăn gì mua gì thì phải đòi cho bằng được( bản tính trẻ con mà). Càng lớn lên, càng ít có ước nguyện ăn đồ vặt hơn, càng hiểu rằng, dù tôi khóc hay la hét đến khàn cổ, ba mẹ tôi cũng sẽ không mua kẹo cho tôi( họ muốn dạy tôi giá trị đồng tiền). Lớn lên tôi càng không chi tiền tiêu vặt bản thân vô đồ ăn vặt mà dành số tiền đó mua sách hay đầu tư nhiều hơn. Nhưng thật sự tôi không cho rằng trưởng thành là khi bản thân hiểu rõ giá trị đồng tiền vì khi bạn không có tiền, bạn sẽ không có gì. Mà là khi tôi hiểu rõ bản thân cho dù có người cho mình tiền ăn kẹo mình cũng không thể nào có cảm giác hưng phấn và khát khao vẹn tròn khi xưa nữa, đồng tiền khi xưa ba tôi không cho tôi ăn viên kẹo ấy thực chất lại khiến cho tôi hờn cái giá trị ích kỉ này của đồng tiền. Tiền có lẽ không mạnh như tôi đã từng nghĩ nữa rồi.

  truong-thanh4

 4. Đi du học

Thuở nhỏ, tôi biết rất nhiều người từng đi du học rồi thành công. Bạn bè tôi tuy cùng trang lứa tôi nhưng họ rất giỏi, một mình tự lập bên nước ngoài. Tuy một số bạn tôi là đi tự túc, nhưng cũng có nhiều người đi do nhận học bổng, nhưng tôi ngưỡng mộ họ lắm, bởi lẽ, ở một mình nơi xa lạ thật rất khó khăn. Tôi đã từng cho rằng bản thân nếu muốn được như họ phải cực kì xuất sắc, nếu không sẽ chỉ chết dí và bị cuộc đời tát mấy cú vào mặt_ quả thật đáng sợ. Nhưng càng lớn lên, tôi càng hiểu bản thân tôi có gì, cần gì và muốn gì. Tôi không thể ép ba mẹ tôi trả tiền đi du học và ăn uống cho tôi bên nước ngoài, tôi phải tự lo số tiền ấy như bao người bạn của tôi. Tôi dần lập kế hoạch cuộc đời của tôi và đích đến cuối cùng đó là phải trở thành một bác sĩ tay nghề giỏi. Và để đạt điều ấy, du học chính là con đường đắt lực. Thực ra bản chất vấn đề ở đây, đó chính là tôi không đắm chìm vào sự ngưỡng mộ bạn bè, không tự ti bản thân và tôi hiểu lí do tôi cần đi du học là gì.

5. Làm bác sĩ

Tôi thực sự tin rằng một người có thể coi là trường thành khi bạn thực sự cảm nhận được bạn cần gì, nên làm gì và muốn gì. Có lẽ lực chọn con đường chinh phục nghề nghiệp cho tương lai sau này của tôi chính là đã phần nào khẳng định tôi đã có khả năng tự lo cho mình và bước vào thế giới “ người lớn”. Tôi mong muốn làm bác sĩ. Tôi muốn cứu chữa cho bao người bất hạnh. Cụ thể hơn, tôi muốn tham gia vào khoa ngoại và sau này được bước vào phòng mổ. Tôi thật sự mong tương lai này sẽ do tôi tự chân bước lên và tự tay thực hiện. 

Trên là toàn bộ suy nghĩ của tôi về thế nào là sự trưởng thành. Tôi hiện có lẽ chỉ 18 tuổi nên tôi thực sự chưa trải qua cái cảm giác xa người thân, hay cảm giác mối tình đầu đầy bi đát, cảm giác sinh con đau đớn,... Tôi vẫn còn bồng bột của tuổi trẻ. Nhưng tôi vẫn tự hào vỗ ngực xưng tên, tôi của hôm nay trưởng thành hơn ngày hôm qua và sẽ càng ngày càng hoàn thiện bản thân mình. 

Người dự thi: Huỳnh Ngọc Anh Thy

 

Thay lõi đúng hạn, bảo vệ gia đình bạn

Nước sạch trọn đời, máy bền bỉ hơn

Lõi lọc thô (đến 12 tháng), Màng RO (từ 24-36 tháng), Lõi lọc chức năng (từ 12 tháng)

*Lưu ý: Các sản phẩm lõi lọc sau khi thay nên được xả đúng nơi quy định, thùng rác dành cho nhựa tái sinh.