Tôi đã trưởng thành nhờ những bài học từ cuộc đời CHA!

10/07/2018

Chia sẻ bài viết:

Tôi đã trưởng thành nhờ những bài học từ cuộc đời CHA!

Gió vỗ rì rào mạn sóng, cát biển theo nước hòa vào, ríu rít dưới đôi chân trần của tôi, chiều nay, tôi trở về ngồi trước biển, dưới hàng dương xanh, vốc 1 nắm cát, càng nắm chặt thì cát càng chảy trôi đi. Tôi nhớ lại khoảng thời thơ ấu, nếu ngày đó không có quyết tâm và không có cha bên cạnh, thì có lẽ cuộc đời tôi đã như nắm cát này, buông xuôi cho số phận. Người ta thường ví tôi như cây dương trước biển, yếu đuối, mỏng manh, nhưng quật cường bám chắc vào cát, đứng trước gió biển mạnh mẽ bao nhiêu thì tôi lại vươn lên xanh ngát bấy nhiêu. Tuổi thơ tôi lớn lên cùng nắng và gió biển. Đen thui, chắc nịch. Cha tôi bám biển vươn khơi mỗi mùa, mẹ tôi làm chài lưới, lớn lên lấy chồng, sinh con từ thuở 18, để rồi mỗi mùa bão về, lại ôm con ngóng chồng như hòn vọng phu. Mẹ tôi sinh lần lượt 2 đứa con gái.

16468854_714461898714177_288780559_n

 

Hồi ấy, cứ mỗi lần họp họ, chẳng nói chẳng rằng, cha luôn là người ngồi chiếu dưới. Dù trong họ, chẳng ai khỏe mạnh bằng cha, chẳng ai bám biển quật cường như cha, chẳng ai mang được nhiều cá về như cha, nhưng với dòng họ, cha chưa có con trai, nên chưa thể được ngồi … chiếu trên. Hình ảnh cha cúi gầm mặt như kẻ tội đồ trong mỗi cuộc họp cứ ám ảnh tôi mãi về sau. Tôi thương cha, nhưng tôi không biết làm gì để thay đổi giúp cha. Sau đợt ấy, mỗi sáng sớm người ta thường thấy con bé đen nhẻm là tôi, thả mình xuống biển như con rái cá, học hết cách làm tất cả các loại lưới đánh cá quen thuộc, quan sát vận hành con tàu lớn của gia đình, có hôm đòi cha cho theo cùng không được, tôi còn trốn mẹ, nằm len lỏi trong giỏ lưới đánh cá, để người ta khuân theo xuống tàu, rồi ra khơi cùng cha. Khỏi nói, cha đã tức giận như thế nào khi phát hiện ra tôi ở ngoài khơi, cha nâng tôi lên, dọa vứt xuống biển, tôi nhắm chặt mắt, không khóc, không hét, không kêu la, như đó là kết cục tôi đoán trước được. Thế nhưng 5 giây, 10 giây, 1 phút trôi qua, chẳng có gì xảy ra, cha bỏ tôi xuống, bất lực, tôi thấy cha quệt ngang mắt khi quay đi vào boong – lần đầu tiên, tôi thấy cha khóc.

Tôi – con bé 15 tuổi khi ấy, chỉ nghĩ đơn thuần, cha tức giận vì cha không có con trai để nối dõi, để theo cha vươn khơi. Và đó, là lỗi của tôi! Thế nhưng đó lại là chuyến đi tuyệt vời nhất trong đời tôi, cha dạy tôi đủ thứ, chỉ cho tôi gọi đàn hải âu thân thiết, cha lặn xuống, ôm theo 1 đống những san hô đủ màu làm tôi thích thú. Kể cho tôi nghe những câu chuyện về vỏ ốc vỏ sò, về nàng tiên cá xinh đẹp đổi giọng hát của mình để cứu lấy hoàng tử, và kế về cánh buồn đỏ thắm mang theo hoàng tử đến đón tôi đi, khi ấy, với tôi, cha là vị giáo sư uyên bác nhất mà tôi biết tới.

Cha thì thầm khi ru tôi giữa biển: Cha muốn con là cô công chúa Axon nhỏ bé, được sống cuộc đời vui tươi chứ không phải là những chú rái cá như đời của cha. Tôi không hiểu nhiều lời cha lúc ấy, nhưng tôi biết, cha không coi chị em tôi là thất bại của cuộc đời. Tôi thấy mình trưởng thành hơn khi ấy! Lớn lên, cha cho tôi vào trường học bán trú, rời xa nắng, gió và biển, tôi về thành thị nhiều ồn ào vội vã. Tôi thay đổi, trở mình, lớn lên, tóc bớt cháy, da bớt đen, nét mày và cái mũi thanh tú của cha hiện khuôn mặt tôi, tôi bỗng nhiên thấy tự hào vì được là bản sao của cha. Tôi tham gia các hoạt động xã hội, nổi trội nhất là các hoạt động bình đẳng giới của trường tổ chức. Tôi về các miền quê nghèo, cùng các thầy cô bạn bè mang học bổng hỗ trợ các em gái trên con đường học tập hoàn thành ước mơ của mình. Tôi thấy mình trưởng thành hơn khi ấy! Ra trường với tấm bằng loại ưu, tôi được phân về trường điểm của thành phố. Ngày báo với cha, cha nhoẻn miệng cười, nụ cười khô cứng của người đàn ông từng trải. Cha quay đi, lần thứ hai tôi thấy cha quệt tay ngang mắt. Ngày cha dắt tôi lên thánh đường, khi trao tay tôi cho chồng tôi, cha đứng đó, nhìn tôi, mỉm cười, và nước mắt lăn trên khuôn mặt rám nắng của cha, lần này, cha không quệt tay nữa, cũng không quay mặt nữa, cha để cho dòng nước mắt lăn dài trên má, trên nụ cười hạnh phúc của cha! Tôi thấy mình trưởng thành hơn khi ấy! Những ngày tháng 4 năm 2016, biển quê tôi dữ dội nhận hung tin, đọc báo xong tôi gọi về cho cha. Không hỏi lời nào, nhưng cha bảo, cha sẽ không bỏ biển, biển là bạn, là máu, là huyết mạch chảy trong tim cha, sao nói dứt là dứt cho được? Tôi lặng lẽ gác máy, có lẽ cha đúng, cần có niềm tin. Rồi niềm tin của cha tôi được đền đáp, biển đau đớn, nhưng trỗi dậy mạnh mẽ như cây dương trước bão. Tự nhiên nước mắt tôi lại rơi, tôi thấy mình trưởng thành hơn khi ấy! Ngày tôi đọc được thông tin cuộc thi TRƯỞNG THÀNH LÀ…? Tôi lại nhớ về cha…

Tôi biết, ngày đó, nếu không có cha, chắc chẳng bao giờ tôi thực hiện được ước mơ của mình. Nếu không có cha, chắc chẳng bao giờ tôi biết mình xứng đáng có được điều gì. Nếu không có cha, chắc chẳng bao giờ tôi biết mình cần làm gì để thay đổi số phận. Nếu không có cha…chắc tôi chẳng biết, tôi đã trưởng thành khi nào. Với tôi, chẳng có định nghĩa nào về SỰ TRƯỞNG THÀNH cụ thể, chỉ biết rằng, tôi đã trưởng thành nhờ những bài học từ cuộc đời CHA!

Người dự thi: Nguyễn Thị hoài Thương

Thay lõi đúng hạn, bảo vệ gia đình bạn

Nước sạch trọn đời, máy bền bỉ hơn

Lõi lọc thô (đến 12 tháng), Màng RO (từ 24-36 tháng), Lõi lọc chức năng (từ 12 tháng)

*Lưu ý: Các sản phẩm lõi lọc sau khi thay nên được xả đúng nơi quy định, thùng rác dành cho nhựa tái sinh.