Thoát khỏi vỏ bọc

25/06/2018

Chia sẻ bài viết:

Mỗi người chúng ta đều đã trải qua bước chuyển biến từ một thai nhi sang một em bé

Thoát khỏi vỏ bọc

Mỗi người chúng ta đều đã trải qua bước chuyển biến từ một thai nhi sang một em bé. Đó là lúc ta từ bỏ bụng mẹ, nơi đã dung náu ta chín tháng mười ngày để bước ra ngoài thế giới mới. Khoảng khắc ấy ai cũng khóc thét lên khi da thịt non nớt va chạm phải vật thô cứng, gây cảm giác khó chịu vô cùng. Để rồi bậc sinh thành nâng đỡ ta lên, ôm ta vào lòng bằng tình thương kỳ diệu, phương thuốc thần tiên xoá bỏ cảm giác đáng ghét. Tiếng khóc của ta đã kết thúc như thế, mở đường cho quãng đời đầy sắc màu sau đó. 

Quy luật tất yếu từ lúc đầu đã cho ta trải nghiệm cảm giác trưởng thành một cách mơ hồ: Ta thoát ra khỏi bụng mẹ, thích ứng với môi trường bên ngoài một cách thật nhẹ nhàng, tự nhiên. Hẳn là do mãi bận khóc nhè nên ta chẳng thu được một ấn tượng nào thật sâu sắc sau trải nghiệm đầu tiên này.

Dòng đời ta trôi song hành với thời gian một cách nhẹ nhàng, phơi phới nhưng chúng chẳng rõ sẽ trôi về đâu. Thỉnh thoảng có những yếu tố bất ngờ nhảy ùm vào dòng chảy này hòng mong ta ngộ ra một chân lý nào đó, dựa vào đó mà trưởng thành, cốt là tìm ra một hướng chảy đúng đắn.

Tôi thường cảm thấy mình lớn hơn sau những vấp ngã trong cuộc sống, mà thường thì nguyên do đến từ chính tôi. Một lần, do cơn buồn ngủ che mờ nhận thức về giờ thi môn Toán, tôi bỏ buổi thi, suýt nữa bị đuổi học. Tất nhiên sau đó tôi luôn kè kè một chiếc đồng hồ báo thức trên đầu giường, xem như vớt vát lại cho sự thiếu hụt tính tự giác độc lập vậy. Một lần khác, tôi mải đọc "Túp lều bác Tom", xem đến giữa khuya còn chưa chán, quên luôn kèo hẹn ngày sau với bạn mình. Kết quả là bạn tôi bị cho "leo cây" gần nửa tiếng, một chầu kem cũng chẳng giúp nó vui lên được. Trách nhiệm với mọi người trong tôi được sinh ra như thế. Khôg dừng lại ở đó, sau vô vàn sự cố khác nữa, tôi thấy mình như lớn hẳn ra!

Nhưng tôi chỉ thật sự trưởng thành khi thoát ra khỏi vỏ bọc lần thứ hai ( lần này là theo nghĩa bóng ). Vỏ bọc này do chính tôi tạo ra để ngăn cách bản thân với định kiến xã hội (một xã hội kỳ lạ của những kẻ hay nói xấu người khác). Tôi nhiều lần nghe người ta xúm lại cợt nhả đối tượng nào đó. Những người này rất "phổ biến" : trường lớp, trung tâm thương mại, công viên,... Cái khổ thứ nhất là nghe thấy người khác bàn luận về người họ quen biết theo cách chẳng ra gì. Cái khổ thứ hai là khi nghe đến đối tượng đáng thương đang bị người khác bới móc, tôi thường thấy mình ít nhiều qua họ. Nào là " Con nhỏ lúc nào cũng đi học trễ, mày xem ý thức nó quẳng ở đâu? Lúc đầu nhìn cái mặt là tao thấy không ưa rồi, y như rằng! " hay " Tao không hiểu thằng đó coi tao ra cái giống gì mà lại xù kèo hẹn này, vô trách nhiệm, vô tình với bạn bè, không chơi được ! " rồi lại " Con kia làm gì mà nghỉ học hoài thế không biết, vậy mà trường cũng cho nó đi học nữa, hay ghê?". Rồi nhiều nhiều thứ khác kinh khủng hơn nữa mà muốn trích ra tôi cũng thấy ngại ngại.

Vấn đề là, tôi còn thấy được nhiều gương mặt rất quen lướt qua đầu khi thấy người ta tụm năm tụm ba "ném đá" kẻ khác. Bởi lẽ, khổ ghê, chính tôi cũng từng bị nói như thế cơ mà. Tất nhiên nhiều khi cảm thấy mình thật quá đáng, tôi chấp nhận bị nghe trách móc. Nhưng mọi thứ thường không vượt khỏi ranh giới thường tình mà chạm đến ngưỡng lố lăng bởi tôi giữ cho mình thật đủ chuẩn mực để người khác chẳng bao giờ cảm thấy cần phải nói mình thật nặng cả. Vì thế mà tôi từng cho phép mình phớt lờ tất cả, trước đó không quên làm phép đo đếm kỹ lưỡng và nhận ra những kẻ nói xấu mình một cách khá tàn bạo chiếm một phần rất rất rất nhỏ trong xã hội. Không đáng bận tâm. Vậy mà càng nghe nhiều, tôi càng hiểu rõ hơn về "cái nhìn chung" của một thành phần khá đông. Tức là tôi có thể bị ăn chửi nhiều hơn nữa khi sống trong một xã hội rộng lớn hơn- khi tôi tiếp xúc với nhiều người hơn nữa. Tôi hấp tấp tạo tường rào chắc chắn. Tôi cẩn thận chọn bạn mà chơi, đến mức cầu kì. Tôi cẩn thận thể hiện bản thân mình hơn, trông giống như quá rụt rè. Không biết từ lúc nào mà tôi trở thành một con nhím xù lông, chỉa kim tua tủa khắp phía mọi lúc mọi nơi. Trông thật là nguy hiểm! Thế rồi tôi thấy gò bó, chật chội hẳn ra. Trong từng khoảng khắc chẳng còn là chính mình nữa là đầy ắp những sự mệt mỏi, chán nản, thất vọng. Tôi lại nghe vài tiếng soi mói về mình. 

Một tia sáng lóe qua đầu.

Tôi đứng dậy, đập nát cái khuôn mình vẫn thường hay để nó bó mặc. Tôi mà không bước ra ngoài kia, đập vỡ những định kiến về bản thân mình thì tôi sẽ chẳng bao giờ rớ tới được định kiến của một thành phần kì lạ, huống hồ chi là dìm nó ngủm đi. Có được hay không cũng không quan trọng bằng việc cứ để cảm giác đánh mất chính mình cứ giày vò mãi. Thật thế, tôi thà bị nói xấu bởi người ta ghét bản thân tôi còn hơn là bởi người ta ghét cái vỏ bọc bên ngoài tôi. Nó cho tôi cảm giác như tôi lại bị nói xấu trong khi một ai đó đã gây ra đều gì phật lòng kẻ khác vậy. ( Ví dụ như là thở chẳng hạn.)

Nếu khi xưa vì lẽ tự nhiên tôi có mặt ở thế giới này, thì giờ đây nhờ cái lẽ ngược trong suy nghĩ người khác mà tôi tin rằng mình đã thật sự trưởng thành. Bởi vì, mọi câu trả lời cho những vấn đề nan giải tôi gặp phải trên đường đời sẽ được tôi chộp lấy như cách tôi tìm thấy chính mình vậy.

Người dự thi: Hân Nguyễn

Thay lõi đúng hạn, bảo vệ gia đình bạn

Nước sạch trọn đời, máy bền bỉ hơn

Lõi lọc thô (đến 12 tháng), Màng RO (từ 24-36 tháng), Lõi lọc chức năng (từ 12 tháng)

*Lưu ý: Các sản phẩm lõi lọc sau khi thay nên được xả đúng nơi quy định, thùng rác dành cho nhựa tái sinh.