Sự trưởng thành thật đơn giản mà đến giờ tôi mới biết
Tôi bây giờ chỉ ước mơ được mạnh khỏe và sống cuộc đời bình thường với những người yêu thương của mình. Tôi nhận ra mình đã thật sự trưởng thành
Tôi là một giảng viên đại học. Một bữa nọ, anh bạn gọi cho tôi, hỏi dạo này ra sao. Tôi bảo đang cố gắng xuất bản mấy cuốn sách. Anh ta ồ ồ, hỏi thế viết để làm gì? Tôi bảo viết để kiếm chút ít tên tuổi. Anh ta hỏi lại, tên tuổi ai cũng có rồi, cần chi viết nữa?
Từ nhỏ, tôi được dạy dỗ cẩn thận, được dạy những điều hay, lẽ phải. Và trong thâm tâm, tôi luôn ước mơ “phải có danh gì với núi sông”. Thế mà anh bạn ấy cười vào ước mơ của tôi. Có phải tôi còn trẻ con, chưa trưởng thành sao?
Tôi nhìn vào và so sánh cuộc sống của tôi và anh ta. Tôi kiêu hãnh, luôn vươn lên những tầm cao. Cuộc sống của anh ta tôi thấy tẻ nhạt biết bao, cứ trôi qua một cách quá êm đềm. Nhưng khi cuộc sống đẩy đưa, xô ngã, tôi gục xuống, đau khổ và bất lực bật khóc. Còn anh ta thì cứ ung dung, lạnh lùng chả sao. Dường như cứng rắn như tôi sẽ dễ dàng bị bẻ gẫy, còn mềm dẻo như anh ta thì không gẫy bao giờ.
Rồi sau cái lần thất bại trước cuộc sống ấy, tôi đã thay đổi. Tôi bây giờ chỉ ước mơ được mạnh khỏe và sống cuộc đời bình thường với những người yêu thương của mình. Tôi nhận ra mình đã thật sự trưởng thành. Sự trưởng thành thật đơn giản mà đến giờ tôi mới biết. Cảm ơn cuộc đời!
Người dự thi: Vũ Lam Hiền