Một cuộc đời của mẹ, đổi cho con sự trưởng thành

04/07/2018

Chia sẻ bài viết:

Một cuộc đời của mẹ, đổi cho con sự trưởng thành

Chiều cuối ngày, thành phố giờ tan tầm, ầm ĩ những âm thanh hỗn độn, tôi lang thang về giữa đoàn người nhộn nhịp trên phố, người ta cứ lướt qua nhau như vô hình. Hướng ánh mắt về phía đèn đỏ, tôi nhẩm theo từng bước thời gian trôi. Ký ức của những ngày tháng cũ lại về, làm tôi lặng đi giữa những nỗi đau không lời.

Tôi nhớ về ngôi nhà trống vắng, tìm không thấy bóng người xưa, chỉ còn vài gốc xanh đang lẳng lặng đằm mình trong giọt mưa mùa đông, vài nhành lá của cây cau già cỗi đung đưa trong gió lạnh mướt, vài con gà cục cục dưới gốc táo gai già cỗi. Tôi nhớ về những đêm khuya tĩnh lặng, có tiếng nấc của một người đàn ông, người cha tóc đã bạc quá nửa đầu, có tiếng cạch của chiếc chén đầy rượu đặt xuống bàn kính, có tiếng thở dài của những nỗi lo, có bóng lưng gầy gò chìm trong nỗi đau đang lướt ngang qua cuộc đời vốn đầy sóng gió, có bàn tay vân vê cằm đầy râu, chiếc dài ngắn...

Tôi nhớ về những sáng sớm tinh mơ tờ mờ sương, nghe tiếng sột soạt lật mình dậy của một người phụ nữ, người mẹ, nghe tiếng thở dài bận rộn mặc chiếc áo cũ, nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng nghĩ cho những ngày mai, nghe tiếng cọc cạch chằng dây vào chiếc xe cũ, nghe tiếng nỗi lo tràn ngập cả hai đôi bàn tay chai sạn... Đó có lẽ là những tháng ngày lạnh lẽo của cả gia đình tôi, chỉ có âm u, chỉ có giá lạnh và cả những ồn ào to nhỏ. Là tiếng chửi mắng của bố tôi, là tiếng khóc lặng câm của mẹ và những đứa nhỏ như chúng tôi. Những cái tát đau đớn, những cú đấm thâm tím, những chiếc roi thắt lưng cứ vùn vụt quất vào mẹ. Những hạt cơm rải rác khắp sàn nhà, tiếng nấc, tiếng sụt sùi… và còn nhiều hơn như thế. Tôi nhớ như in có lần giữa đêm khuya lạnh, bố đuổi mẹ ra khỏi nhà chỉ vì mẹ làm vỡ chiếc bóng đèn dầu mới mua buổi chiều hôm đó. Mẹ rời khỏi nhà trong nước mắt và ôm tôi vào lòng “cả cuộc đời mẹ là hy sinh vì các con, để các con không bị người đời nhìn vào chế nhạo là những đứa trẻ không cha”.

Lúc đó còn thật bé, tôi không hiểu sao mẹ tôi phải ngậm ngùi và sống lầm lũi trong những trận đòn roi vô cớ, trong những cú đấm, cái tát đau thấu tận tim gan, nhưng câu nói đó đã ghim vào tim tôi. Tôi đã mơ rằng mình lớn thật nhanh, tôi đã từng ước rằng sau giấc ngủ, mở mắt ra, tôi đã là cô gái 23 tuổi. Tôi trở thành một cô gái trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn và dũng cảm hơn. Tôi sẽ ngăn lại những lần chiếc gậy lớn bằng cổ tay tôi chuẩn bị vụt vào người mẹ, tôi sẽ cản những chén rượu khiến ông say mèm, tôi còn tự phải bảo vệ mình khỏi những cái tát giáng trời đó nữa. Nhưng rồi tỉnh dậy, tôi lại khóc và thấy cuộc đời này có còn công bằng với chúng tôi hay không?

hinh-anh-gia-dinh-1

Nếu là bạn, bạn có buồn không, khi phải bảo vệ mẹ trước bố - người có công sinh thành ra mình, có chua xót không khi ông như trở thành kẻ thù, có đau đớn không khi mẹ vẫn cam chịu với những vết thương bầm tím tái khắp người? Rồi cứ thế qua đi đến năm tôi 17 tuổi, vẫn là những ngày tháng không một chút bình yên. Vì bố, tôi đã vứt cả lòng tự trọng của mình quỳ sụp dưới chân người mình ghét bỏ, vứt bỏ cả nụ cười của mình để khóc lóc dưới trời tầm tã mưa, vứt bỏ cả những lời giải thích để nhận cái tát oan ức giữa bao nhiêu người, vứt bỏ cả bản thân và còn găm nỗi hận thù, căm giận vào tận trong tim mình. Bố tôi đã phải sống những ngày tháng đơn độc trong nơi bốn bức từng và ngắm màn trời qua cửa sổ với tấm song sắt đầy đau khổ. Tôi đã nghĩ, hạnh phúc và gia đình mẹ cố gắng giữ vì chúng tôi có phải sẽ tan vỡ từ đây không? Mẹ sẽ đi thật xa và sống những ngày tháng còn lại cho cuộc đời của mẹ, chứ không còn vì con hay vì bất cứ ai nữa. Nhưng kỳ lạ thay, mẹ tôi vẫn đều đặn những bữa sáng sớm đi chợ, vẫn yêu thương ông, vẫn chăm sóc và đến thăm ông mỗi tuần lễ, ai hỏi đến mẹ vẫn cười một nụ cười hiền dịu và vị tha. Phải chăng tình yêu thương con và người đồng hành cùng mẹ suốt mấy chục năm trong quãng đời đã khiến mẹ luôn chịu đựng và ấm áp như thế. Không phải chỉ vì yêu mà là thương, mà là tình và nghĩa.

Sài Gòn đổ mưa lớn, những hạt mưa hắt vào mặt tôi đau rát, tôi trở về hiện thực của mình, của năm tôi 25 tuổi. Tôi đã trưởng thành, đã mạnh mẽ và đã dũng cảm hơn quá nhiều lần trong giấc mơ năm đó. Tôi rời quê nhà, rời cả Hà Nội – nơi đã từng gắn bó suốt 7 năm thời thanh xuân để vào vùng đất này. Quyết định đó là một trong những quyết định của sự trưởng thành mà tôi có, và bây giờ, những ký ức màu xám tro kia không còn ở hiện thực nhưng có lẽ vẫn theo tôi đi tới tận cùng.

Tôi không biết, sau này, đến năm tháng nào, tôi mới buông bỏ hết được những điều này, để tôi trở về tôi của những ngày xưa, của những yên bình và của những niềm vui? Ký ức xám tro này như một bức tường vô hình ngăn cản tôi và những người khác. Tôi không biết, tôi đã trở nên thờ ơ hơn, trở nên bình thản hơn và cũng đã rèn cho mình một trái tim không dễ dàng lay động. Nhưng tôi biết, tôi đã khác bởi, tôi đã dũng cảm hơn để cho bản thân không sợ bất kỳ một điều nào khác. Nó thúc đẩy tôi phải ngày càng trưởng thành hơn, thành công hơn, bởi mẹ - người đã dùng cả một đời để tôi hiểu yêu và thương, tình và nghĩa là sâu sắc đến nhường nào. Ký ức xám tro, rồi mai một sẽ nguội lạnh, mang cả những tỳ vết trong ký ức buông theo.

Người dự thi: Thân Thị Thu Hiền

Thay lõi đúng hạn, bảo vệ gia đình bạn

Nước sạch trọn đời, máy bền bỉ hơn

Lõi lọc thô (đến 12 tháng), Màng RO (từ 24-36 tháng), Lõi lọc chức năng (từ 12 tháng)

*Lưu ý: Các sản phẩm lõi lọc sau khi thay nên được xả đúng nơi quy định, thùng rác dành cho nhựa tái sinh.